Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Nằm mơ

 

          Mới vừa ăn cơm tối xong , đang ngồi nghĩ vẫn vơ thì anh chàng Cục Xương ghé tới. Sau mấy lời chào hỏi xưa như trái đất, hai anh em vừa ngồi vừa làm mấy ly…nước trà vừa tán chuyện nắng mưa thì một lát sau Xuân Thảo cũng ghé qua và cả ba lại chuyển đề tài sang chuyện làm ăn, buôn bán. Tôi hỏi thăm tình hình Chiêu Anh mấy hôm nay thế nào thì XT trả lời có vẻ buồn buồn :
                -Vắng lắm anh ơi ! Em định…XT muốn nói thêm điều gì đó nhưng bỗng nhiên dừng lại. Mỗi ngày đi làm ngang qua Chiêu Anh 2 lần: buổi sáng đi làm sớm, buổi chiều thì về trễ và mỗi lần như vậy tôi có nhận ra điều ấy. Cục Xương thì ngồi yên không nói gì, hình như Hắn ta đang nghĩ ngợi điều gì xa xôi lắm. Nghe XT tâm sự về chuyện làm ăn mà tôi thấy lo cho bạn ấy.
                 Quả thật thời buổi kinh tế khủng hoảng đã tác động đến cuộc sống của chúng ta thật là ghê gớm. Trông nét mặt âu lo của XT mà tôi thấy nao lòng nhưng trong lĩnh vực nầy tôi cũng mít đặc nên chẳng biết cách gì mà giúp cho bạn được nên cũng chỉ biết động viên suông mà thôi.Buồn thật! Bất giác tôi nghe XT thở dài và nói trong buồn bả:
                 - Thôi mặc kệ! Được tới đâu hay tới đó. Em cảm thấy mệt mỏi quá rồi …muốn được nghỉ ngơi …! Cả ba anh em nhìn nhau mà không ai nói với ai lời nào. Bỗng Cục Xương phá tan sự im lặng.
                 - Mấy bửa ni ông có “Về Thăm Nhà” không? có nhiều chuyện zui lắm đó! mới nghe, XT hơi ngạc nhiên nhưng thấy tôi bật cười thì cô nàng đưa tay che miệng cười chúm chím như chợt hiểu ra “Nhà” đây là gì rồi. Thế là từ chuyện làm ăn  chuyển sang chuyện lớp 12A3 một cách sôi nổi và quên đi những ưu phiền lúc nãy. Cục Xương hăm hở :
                 - Không biết có một “Bloger” với cái nick name “Phá Lũy Phá Thành” gì đó đang lên án và đổ tội cho cái lão Lý trưởng là trục lợi qua vụ chia chác đất đai của Làng ta trên blog mà không xì ra cho hắn khiến hắn la làng la xóm tùm lum kia kìa …
                 Xuân Thảo nôn nóng dục tôi “Về Nhà”xem thực hư ra sao và tôi cũng rất lo lắng: Có chuyện đó à ta? Tôi đành điều đình với đứa cháu đang học I tờ về vi tính tạm dừng lại và nhảy vào mạng ngay, xong giao “Nhà” cho XT rồi cùng Với Cục Xương làm nốt mấy ly…nước trà cho hạ hỏa. Còn XT không biết trong “Nhà”có gì không mà thấy cô nàng vừa đọc vừa tủm tỉm cười có vẻ thích thú lắm .
                  Sau khi tiễn XT và Cục Xương về rồi tôi vội vàng vào gây sự với cái máy tính và cha chả tức ơi là tức. Quả thực cái anh chàng “Phá Lũy Phá Thành” kia gớm ghê thật? Hắn dám hăm dọa Lý trưởng và cả cái anh chàng cờ đỏ “Bốn Mắt” vì họ đã đưa cái đám cai lệ của làng đến khám xét và tịch thu hết rượu lậu ở nhà hắn khiến hắn không còn lấy một giọt để ngâm thuốc. Đã thế Hắn còn hào phóng đem cái “C’est l’amoure pour rien” của thập niên 70 ra để biếu tặng mọi người nữa chứ!
                 Đêm đó tôi không sao ngủ được cứ trằn trọc mãi và không hiểu sao đêm càng về khuya thì càng oi bức. Rồi cuối cùng giấc ngủ chập chờn cũng đến với tôi và tôi lại mơ thấy cái anh chàng Hoàng Minh điển trai đang kéo cây đàn violon bài Serenate của Shubert sao mà du dương và tuyệt vời đến thế! Tôi cố nài nỉ anh chơi bài Tristesse của Chopin nhưng anh không đáp ứng, bực quá tôi kêu to lên và thế là tôi bừng tỉnh giấc. Tôi lặng lẽ chui ra khỏi mùng và lấy bút làm một vài câu cho bỏ tức:
                      
                                “Về nhà” thêm bực cái mình
                                Thêm tức cái lão HM “Ba Kỳ”
                                “Thơ Say” lão chén tì tì
                                Chẳng mời cả lớp một ly lấy tình
                                Lão còn miệng lưỡi biện minh
                                Đổ tội Lý mình 100/100
                                Bửa ni mắc cấn ngày làm
                                Chứ không thì bu xe buýt vô thăm lão rồi .
                  Gác bút, tôi lại chui vô mùng và cố dỗ giành giấc ngủ nhưng có dễ gì đâu? Lăn qua lăn lại mà vẫn không sao ngủ được. Tôi lại đem cái kinh nghiệm thời tám hoánh ra và bắt đầu đếm từ 1 đến N số và linh nghiệm thay! tôi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Trong cơn mơ tôi lại thấy cái anh chàng “Phá Lũy Phá Thành” ấy ôm cái bầu trường khệnh khạng đến gọi tôi và mời tôi “tời” hết cái bầu trường ấy. Tôi hoảng quá (vì tôi vốn là tên nhác rượu mà) lại la to lên và thế là giật mình thức giấc. Nghĩ cũng tức thật ! tôi lại lặng lẽ chui ra khỏi mùng và làm thêm mấy ly nữa (í quên) mấy câu nữa cho bỏ tức:
                                Hỏi anh rễ xứ “khoai xiêm”
                                Có gặp cụ Thủ Thiệm lần nào chưa?
                                Nếu gặp thì nhờ anh thưa
                                Rằng cụ có biết cái anh “Cưa Hồ Trường”?
                                Rượu tình, rượu nghĩa, rượu thương
                                Đưa lên blog (mà) cát tường nhau đi
                                Ki bo tích cóp làm gì
                                Một mình uống hết là đau dạ dày
                                Kim Hồng ở trỏng mà hay
                                Ngàn sim điện thoại có ngày ù tai
                                Thức đêm mới biết đêm dài
                                Rượu tình của lớp 12 vẫn đầy
                                Tha hồ thoải mái vui say
                                Cùng nhau “cấy cày” cho blog thêm vui .
               Gác bút, tôi lại chui vào mùng và  tôi cảm thấy như nhẹ cả người. Có tiếng xe máy chở hàng chạy ở ngoài đường và có tiếng bước chân người đi tập thể dục buổi sớm. Hình như trời sắp sáng rồi thì phải? Vì quá mệt mỏi nên lần nầy tôi ngủ lúc nào không hay. Giấc ngủ mới ngon làm sao và trong cơn mơ tôi lại thấy cái anh chàng “Phá Lũy Phá Thành”kia xuất hiện. Lần nầy anh ta không mang theo đàn, cũng không mang theo cái bầu trường và rất tỉnh táo.Tôi thoáng chút nghi ngờ và hỏi anh ta:
                - Bộ ông định rủ tui đi uống đó hả? Anh ta trừng mắt nhìn tôi có vẻ giận lắm
                -Răng mà lúc nào ông cũng nghĩ tới cái chuyện “Uống” hoài rứa hả ông? Bộ ông không nghĩ ra được cái gì hay hơn nữa à? Tôi cũng đâm bực và hỏi lại:
                - Chớ rứa thì bửa ni ông định rủ tui đi mô? Anh ta đưa tay gãi gãi cái đầu  và đáp
                - Tui định rủ ông đi tới chỗ anh chàng “Bốn Mắt” để…anh ta chưa nói hết câu thì tui nhảy vô miệng liền
                - Đi uống…(chết cha) …à…à… cafee phải không ?
              - Ừ ! xong rồi mấy anh em mình đi zô Núi Thành tìm bạn Nguyễn Thị Ấn được không ?mà ông không muốn đi thì thôi, tui zìa …
               Nghe vậy tôi mừng quá la lên:
              - Trời ơi, tuyệt vời quá và nhảy xổ đến ôm chầm lấy cái anh chàng “Phá Lũy Phá Thành” kia mà hun lấy hun để làm cho con bé tôi thức giấc chạy ra lay tôi dậy và hỏi tôi có việc gì mà kêu ú ớ to rứa. Tôi bẻn lẽn mở mắt ra thì thấy mình đang ôm cái gối nằm cù co dười sàn nhà.
               Hóa ra chỉ là một giấc mơ, thế mà tôi cứ tưởng là thật để rồi giận hờn trách móc cái anh chàng “Phá Lũy phá Thành” kia mới oan ức làm sao! Tôi chợt nhận ra rằng trách móc, phê bình về người khác thì thật dễ dàng, nhưng tìm ra những cái chưa tốt nơi mình để sữa chữa khắc phục thì thật không dễ dàng chút nào! Tôi thật sự xin lỗi “Bloger Pha Luy” đáng yêu ấy và nếu bạn không giận, không hờn, không trách và không chê thì tui xin tặng bạn giấc mơ nầy đó hì hì…
               Tôi thức dậy tuy người mệt rả rời nhưng rất vui và hạnh phúc vì đêm qua tôi đã có một giấc mơ đẹp và thật diệu kỳ. Mặc dù không có một giọt rượu nào trong người cả (Có biết uống rượu đâu?) nhưng sao tôi cứ thấy lâng lâng và say tận đến bây giờ .
 
                Đà Nẵng Đêm 5-8-2009
                             TÊ KA

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét