Bất ngờ gặp
Chủ nhật, 28-10-2012.
Sáng về Đà Nẵng.
02 giờ chiều hẹn với các bạn ở quán cà phê Tâm Giao số 07 Nguyễn Hữu Thọ ( nhờ TCA gọi điện thoại).
Bất ngờ nên chỉ gặp được Ảnh , Tịnh , Tuyền.
Hàn huyên , tâm sự.
Bất ngờ Tuyền hỏi Tịnh: Lâu nay có liên lạc với Ngọc Tuyết không ? Tuyết có còn làm thơ không (thiệt bất ngờ vì nhà thơ không làm thơ sao được)?
Bất ngờ vì cũng lâu lắm rồi không liên lạc với NT , lại mới đây vào trang Blog của NT , xí xa xí xởn ( 1 mình tui 4x thôi), thấy NT mời họa thơ tui cũng nhảy vô họa đại . Rồi cũng bất ngờ trang Blog này cũng đóng cửa luôn
Bất ngờ vì thương cho bạn mình TCA đang trong tâm trạng hụt hẩng , mình nghĩ giá như ( giá như....) rồi bạn trở thành một anh Đồ làng , áo dài khăn đóng , ngồi trên chiếc chõng tre... tối về nhâm nhi chén trà... hay làm vài chung rượu gạo rồi : “.. Từ là từ phu tướng...” thì bạn thanh thản biết mấy.
Có thuở mình nghe người ta kể: có nhà thơ mua nắm xôi ăn sáng. Ăn xong xem tờ giấy, thì ra đó bản thảo bài thơ mà tác giả đã gởi cho một tờ báo .
Thời của Tản Đà : Văn chương hạ giới rẻ như bèo.Thiệt là cái thời lý tưởng.
Tối chủ nhật ,28-10-2012.
Ở lại Đà Nẵng với ba hàn huyên thăng trầm thế sự - Ăn tối xong , lật đống nhật trình cũ (người em mua từ một quầy sách - một đống mới tinh- coi như cho không 10000đ/kg) Thấy tờ báo Đà Nẵng cuối tuần là chộp lên đọc liền - Đà Nẵng là quê là nơi chôn nhau cắt rún của tui 40 năm- Đà Nẵng ơi.-
Thực ra tui đã mất thói quen đọc báo từ lâu lắm rồi. Nó hấp dẫn tui bởi hai chữ ĐN- Bởi các tiêu đề mà nội dung tui yêu thích, bởi cũng là trầm tích trong tâm tư HXT- Nó quyến rủ tui lần giở ra và đọc...
Và cũng là bất ngờ biết bạn mình là nhà thơ, mà là nhà thơ đạt giải năm 2011 "Giải nhì Cuộc thi thơ Lục bát (không có giải nhất) do Tạp chí Văn nghệ Quân đội và Tạp chí Sông Hương phối hợp tổ chức". mới ngon chớ. (Báo Đà Nẵng cuối tuần số chủ nhật 21-10-2012)
Thôi thì dẫu trễ , dẫu bạn không báo tin, dẫu có tình cờ mình cũng xin chúc mừng bạn một tiếng nha.
Tui tự nhủ lòng : mày sướng nhá- Từ nay đi đâu cũng có quyền vênh vênh váo váo tui cùng lớp với nhà thơ Ngọc Tuyết , Xuân Tịnh.... nhạc sỹ Công Ảnh, nhà phê bình văn học Phan thị Thọ. Ha ha
Thứ ba 30/10/2012.
Tam Kỳ
Biết chắc thế nào Báo Đà Nẵng online cũng có, nên nhờ ông Gu Gồ sao chép và dán lên đây các bạn đọc cho vui- kèm cả đường link. Gởi cho Giao mùa
(Hổng biết NT có nhuận bút không- Có thì khi mô về Đà Nẵng ăn mừng với bạn bè chớ)
Hoàng Minh
Thơ Ngọc Tuyết
Cập nhật lúc 10:39, Thứ Hai, 22/10/2012 (GMT+7)
Ngọc Tuyết tên thật là Nguyễn Ngọc Tuyết, có bút hiệu khác là Tóc Nguyệt. Quê quán: phường Thạc Gián, quận Thanh Khê, Đà Nẵng. Hiện làm việc tại TP. Hồ Chí Minh, hội viên Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh. Đã xuất bản 5 tập thơ: Giọt đầy giọt vơi, Lá trở, Sang mùa, Nháp, Mót. Năm 2011, Ngọc Tuyết nhận Giải nhì Cuộc thi thơ Lục bát (không có giải nhất) do Tạp chí Văn nghệ Quân đội và Tạp chí Sông Hương phối hợp tổ chức.
Thơ Ngọc Tuyết đọc như vấp từng con chữ gai góc, dường như đấy là sự sắp đặt để ánh lên từng nỗi khắc khoải, từng niềm ưu tư, thường hằng một nội tại bất an, như chính nhà thơ đã nói “tử vi rớt lá khước lời bình yên”!
(Nguyễn Nhã Tiên chọn và giới thiệu)
Dốc ngược
Nỗi nhớ khoác áo tơi qua truông
mưa
đời lạnh ướt một phía riêng
đêm ngược mùa
những lông mi cắm ngược giấc mơ
đêm cắn vào bóng tối dấu răng
đối thoại những cột kèo
trĩu nặng
nẩy đêm
Đêm khuắt khuya không đom đóm
bàn chân dắt vị mặn thời gian rì rầm lau lách
vỡ giọng gọi phương nào cũng trĩu trĩu phù sa
tiếng khua bờ xuôi ngược dòng trong đục
“tháng nước” - nước ngập trắng đồng
trăng đói mùa khum tay bắt gió
lũ cò trắng phau cắn vào đêm kèn cựa
Cựa mình. Đêm
nợ làng chiếc lưng còng như tàn cây cổ thụ
nghẹo cổ buồn ca Dạ cổ hoài lang
màu ký ức im lặng dốc ngược vào đêm
dốc nhớ
đánh cược ngày sau.
Nỗi nhớ khoác áo tơi qua truông
mưa
đời lạnh ướt một phía riêng
đêm ngược mùa
những lông mi cắm ngược giấc mơ
đêm cắn vào bóng tối dấu răng
đối thoại những cột kèo
trĩu nặng
nẩy đêm
Đêm khuắt khuya không đom đóm
bàn chân dắt vị mặn thời gian rì rầm lau lách
vỡ giọng gọi phương nào cũng trĩu trĩu phù sa
tiếng khua bờ xuôi ngược dòng trong đục
“tháng nước” - nước ngập trắng đồng
trăng đói mùa khum tay bắt gió
lũ cò trắng phau cắn vào đêm kèn cựa
Cựa mình. Đêm
nợ làng chiếc lưng còng như tàn cây cổ thụ
nghẹo cổ buồn ca Dạ cổ hoài lang
màu ký ức im lặng dốc ngược vào đêm
dốc nhớ
đánh cược ngày sau.
Bản du ca ngày thứ bảy
Nỗi nhớ người dưng
âm âm bản du ca ngày thứ bảy
mưa chiều vỡ nước
phố bạc đầu
cánh cửa khép, thế giới biến mất
tình kiêu căng khai sinh ngổn ngang nước mắt
quá khứ phỉnh phờ và ngôn từ giăng bẫy
mơ ước dội
miên man hạnh phúc đổ hạt
Tất bật ngày
quất buồn vào con nhạc
thảng thốt bật lên
người đàn bà mút tình yêu bằng lời cầu nguyện
trang kinh gói mưa nhỏ giọt bốn mùa
nhật tụng.
Nỗi nhớ người dưng
âm âm bản du ca ngày thứ bảy
mưa chiều vỡ nước
phố bạc đầu
cánh cửa khép, thế giới biến mất
tình kiêu căng khai sinh ngổn ngang nước mắt
quá khứ phỉnh phờ và ngôn từ giăng bẫy
mơ ước dội
miên man hạnh phúc đổ hạt
Tất bật ngày
quất buồn vào con nhạc
thảng thốt bật lên
người đàn bà mút tình yêu bằng lời cầu nguyện
trang kinh gói mưa nhỏ giọt bốn mùa
nhật tụng.
Nguyệt
Buồn đời lấy tóc ra đo
đêm dài tận tụy ngồi so bóng người
bụm đêm khuya lạc mệnh trôi
tử vi rớt lá khước lời bình yên
tháng ngày èo ụt rướn lên
rũ mình thét thốc rạn đêm tháng mười
phận thiên di
cánh bạc phơi
qua luồn trên hẹp em bơi đuối chiều
Biển tình đắm đắm lời yêu
dựng con sóng đứng buồn hiu
cánh buồm
giật mình lọn tóc vừa buông
mắt vui hàng tỉ nét buồn chung thân
tóc rụng…
tóc rụng…
bao lần
nõn hương
tóc nguyệt
thâm
quầng
tán
trăng.
Buồn đời lấy tóc ra đo
đêm dài tận tụy ngồi so bóng người
bụm đêm khuya lạc mệnh trôi
tử vi rớt lá khước lời bình yên
tháng ngày èo ụt rướn lên
rũ mình thét thốc rạn đêm tháng mười
phận thiên di
cánh bạc phơi
qua luồn trên hẹp em bơi đuối chiều
Biển tình đắm đắm lời yêu
dựng con sóng đứng buồn hiu
cánh buồm
giật mình lọn tóc vừa buông
mắt vui hàng tỉ nét buồn chung thân
tóc rụng…
tóc rụng…
bao lần
nõn hương
tóc nguyệt
thâm
quầng
tán
trăng.
Giấc khuya
Giấc khuya ngồi nhá cô đơn
những bi kịch
những dỗi hờn hoài thai
rướn lên ngọn bút mệt nhoài
câu dài
câu ngắn
u hoài ngấm đêm
tôi so le bóng lọ lem
tình chao như sóng thòm thèm lời ru
bóng tôi áp đất tù mù
ngực đêm mặc cả mùa thu… dã tràng
tình giăng bùa chú
lớp - hàng
tôi xoay hổn hển bẽ bàng
có không
đắp chăn hạnh phúc mỏng bông
với tay kéo đám mây hồng dặm thêm
u tình chuồi ngược gối mềm
loài buồn sang kiếp vang rền khúc xưa
trái tim bầm dập vơi thừa
hắt lên mây trắng về chưa… hỡi người?!!!
tôi ngồi nuốt máu mình tươi
bài thơ loang lổ mặt người giấc khuya.
Giấc khuya ngồi nhá cô đơn
những bi kịch
những dỗi hờn hoài thai
rướn lên ngọn bút mệt nhoài
câu dài
câu ngắn
u hoài ngấm đêm
tôi so le bóng lọ lem
tình chao như sóng thòm thèm lời ru
bóng tôi áp đất tù mù
ngực đêm mặc cả mùa thu… dã tràng
tình giăng bùa chú
lớp - hàng
tôi xoay hổn hển bẽ bàng
có không
đắp chăn hạnh phúc mỏng bông
với tay kéo đám mây hồng dặm thêm
u tình chuồi ngược gối mềm
loài buồn sang kiếp vang rền khúc xưa
trái tim bầm dập vơi thừa
hắt lên mây trắng về chưa… hỡi người?!!!
tôi ngồi nuốt máu mình tươi
bài thơ loang lổ mặt người giấc khuya.
NGỌC TUYẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét