Tâm giao!
Tối hôm qua, thứ 7 ngày 22 tháng 12 (sở dĩ hôm nay tui liệt kê ngày giờ đàng hoàng là vì… nhân loại mới vừa trải qua một “cái mốc” dzô cùng quan trọng!), tui cảm thấy sung sướng vì chợt nhớ ra là chủ nhật này mình hổng có đi dạy cái gọi là … phụ đạo ở trường. Chà, phải mần cái gì đi chớ? Không chừng chủ nhật tuần sau là qua học kỳ hai rùi, đâu có được nghỉ… Tui càng sung sướng hơn khi thấy cuộc sống vẫn… diễn ra bình thường! Vì rứa, tui định bụng sẽ rủ cái nhóm lê la đi lê la. nhưng chưa kịp loan tin với mõ làng thì có tin nhắn của H. Minh. Ôi! trời woi, tư tưởng lớn gặp nhau rồi. Tui mừng quýnh vội vàng bấm lại một chữ… Ô kê!
Chưa tơi tám giờ, tui nhận điện thoại của bác cả gái. Bác hỏi bằng cái giọng lanh lảnh: “ bà có nhận tin nhắn của H. Minh không? Có đi không?”. Trời wơi, lại còn hỏi nũa “đi chớ”! Tui hồ hỡi đáp. Dường như thấu hiểu cảm giác phấn khích của cái người ham dzui như tui, bác gái cười ha hả…
Sáng nay tại quán Tâm giao, chỉ có vc bác cả, H. Minh, Thảo , M.Hà và tui. Lão Nhược đến sau cùng. Thiếu gã quản gia, thiếu bác lý, lão mõ cũng không có nốt…Câu chuyện cũng rôm rả như mọi lần gặp mặt. Thôi thì đủ chuyện trên đời. Tui cũng bộc bạch chân tình cảm giác lo sợ mấy hôm nay với tin đồn … tận thế. Nói thiệt, sáng ngày 22 thức dậy tui chợt mừng rõ khi biết mọi vật, mọi việc vẫn… hoạt động bình thường. Hi hi... Rứa là không… tận thế. Ai cũng cười rộ lên. bác cả nói tui là người dễ... dụ. Mụ Hạnh, mụ Thảo chê tui răng mà dễ tin như rứa. Toàn là vớ vẩn… Ừ, vớ vẩn thiệt.
Lâu lắm rồi mới gặp anh Nhược. Vợ anh đau ốm, anh thì bận rộn chăm sóc cho vợ mà tụi mình cũng chỉ biết hỏi thăm thôi chớ chẳng giúp được gì. Chỉ biết cầu chúc cho vợ anh sớm binh phục, khỏe được ngày nào thì mừng ngày ấy. Giờ đây, cả bọn ai cũng “có tuổi” hết rồi. Giờ đây mới thấm thía cái câu “Sức khỏe là vàng” thiệt!
Nhược kể chuyện những ngày chăm sóc vợ. Thật lòng, cũng ít có ai mà tình nghĩa như anh. Chăm sóc vợ cả mấy năm trời. Tôi cảm động nhất là thấy anh kể về việc đi chợ mua cá giếc nấu với rau răm, luộc nghệ củ cho vợ nhai để “tráng” dạ dày… Rằng những món ăn không dầu mỡ, không gia vị phục vụ cho người ốm. Rồi anh còn đặt mua bột gạo lức từ M. Hà nữa chớ… Tuyệt nhất là trong suốt câu chuyện, tui tui chưa hề nghe anh buông ra một lời than thở! Anh còn kể những tình huống bi hài mà anh nhặt nhạnh được trong những ngày nuôi vợ khiến ai cũng buồn cười…
Câu chuyện lại xoay quanh đề tài nghỉ hưu. Công nhận Hà, Hạnh, Hùng nghỉ hưu trông ai cũng có vẻ khỏe mạnh, đẹp ra. Ai cũng tươi tắn… Riêng tui thì chưa nghỉ mà tui đã thấy buồn rồi. Nhưng kỳ lạ thiệt.tâm sự… buồn của tui chẳng có ai thông… cổm. Bọn hắn còn cười nhạo nữa chớ!
Nhược về trước để lo cơm nước cho bà xã. Tụi tui nán lại đến mười giờ rồi cũng chia tay. Hẹn gặp nhau tại “lớp học” gì đó do H. Minh tổ chức.Mây Xanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét