Đêm nay dạo một vòng quanh “Ngôi nhà 12A3” trên mạng lòng tôi lại rộn lên những niềm vui vì anh “Quản gia Bốn Mắt” đã bày ra một giỏ trái cây chín mọng để mời mọi người. Tôi mở cửa bước vào nhà thì ngạc nhiên và xúc động khi có nhiều “Sản phẩm mới của tâm hồn” đang được anh Bốn Mắt “hái về” và cất đặt một cách trang trọng ở gian chính diện.
Tôi rụt rè mở “Giỏ Thơ”ra thì thấy Thanh Vân cười một cách hả hê và sung sướng vì nỗi “thống khổ” và oan ức của nàng đã được ông Zời thấu tỏ và được mọi người cảm thông, ủng hộ một cách chân thành mặc dù không biết đó là của ai ? Nhưng cần gì, miễn là “cô học sinh cá …liệc” khỏe vui hạnh phúc, không còn “ đâm đơn kiện” nữa và tích cực “sản xuất” đều đều là tuyệt vời rồi, và nếu cần cho chúng tôi “hùn vốn” để làm ăn có được không rứa hỉ? Đậy “Giỏ Thơ”lại và cất vào chỗ cũ, tôi nhẹ nhàng và hồi hộp mở “Giỏ Văn” ra thì niềm vui của tôi được nhân lên gấp bội khi hình ảnh của “Người Bạn Mới” anh Nguyễn Tài đang nhìn chúng ta một cách chân thành trìu mến yêu thương. Tôi đọc bút blog của anh gửi các bạn lớp 12A3 chúng mình mà thấy dạt dào niềm thương mến, như là lời bộc bạch chân tình của một người anh ở phương xa với những người em đang ở quê nhà.
Chúng ta đã coi nhau như người một nhà nên nói ra điều nầy có vẻ là khách sáo nhưng Anh Tài ơi! cho phép tôi được thay mặt các bạn CHS lớp 12A3 xin cảm ơn anh và qua anh- Vị Đại Sứ Thiện Chí của TÌNH BẠN- xin được gửi lời chào và cám ơn những người bạn của anh đã dành những tình cảm tốt đẹp cho TẬP THỂ LỚP CHÚNG TA. “Ngôi Nhà” của Lớp 12A3 luôn mở rộng cửa chào đón các anh nếu các anh muốn đến, và Anh Tài ơi đề nghị anh hãy làm một nhịp cầu nối.
Cái anh chàng TÊ KA đã than thở trong “ĐƯỢC MÙA” rằng: liệu chúng ta có còn đủ sức để làm cho cô giáo chủ nhiệm của lớp chúng ta ngạc nhiên nữa hay không? Và chính anh là người đầu tiên mang lại điều ngạc nhiên đó cho cô giáo chủ nhiệm, khi cô nghe anh chàng lớp trưởng kể lại “Hành trình của anh đến với 12A3” và anh đã trở thành một thành viên mới của lớp làm cho cô giáo vui và xúc động vô cùng vì cô có thêm một người “Học trò mới” tuyệt vời như anh. Cũng như chúng tôi, cô giáo rất hoan nghênh chào đón và mong anh về thăm lại quê hương.
Đà Nẵng bây giờ mới hơn 10 giờ đêm, nhưng xóm nơi tôi ở mọi người chung quanh đã đi ngủ cả rồi, đường phố vắng lặng. Nỗi nhớ quê nhà trong anh cũng làm tôi bồi hồi khôn nguôi.
Anh thèm được nghe tiếng rao đêm của những chú bé bán bánh mì trong những đêm hè oi ả: “Bánh mì nóng giòn đây!” Hay thèm nghe tiếng rao của những chị, những mẹ bán trứng trong những đêm đông giá lạnh, với chiếc đèn dầu leo lét bước đi xiêu vẹo giữa trời khuya: “Hột dịt lộn….hông !”; “Ai bánh ú…bánh dừa…”…… Hình như bây giờ đã vắng những tiếng rao đến “xé lòng” của thời ấy rồi, mà theo nhip sống hiện đại người ta dùng máy ghi âm để ghi lại lời rao và dùng xe máy để thay cho đôi chân trần tần tảo ngày nào! Vẫn là cách mưu sinh của những người nghèo khó, nhưng sao tiếng rao hôm nay nó vô hồn vô cảm thế!
Anh thèm nghe tiếng nói của quê hương “Quảng Nôm” đến cháy lòng và mỗi khi thấy xe mang biển số 43 dừng lại là lặng lẻ đi tìm kiếm đồng hương, mặc dù bây giờ anh không còn nói giọng Quảng như thời niên thiếu. Tất cả đã nói lên một điều rằng có phải anh là Người Sài Gòn Gốc Quảng không Anh! Cách đây 4 năm tôi có người bạn ở xa về thăm lại quê nhà, và cũng có một nỗi niềm nhớ quê hương xớ sở như anh, tôi đã viết tặng người bạn ấy một bài thơ và nhân đây vôi viết lại để tặng anh và các bạn trong lớp để gọi là một chút đồng cảm sẻ chia đối với những người con xa xứ.
NHỚ QUÊ
Đời người biết mấy lần đi
Gặp nhau rồi lại chia ly - chuyện thường
Ngày về tràn ngập yêu thương
Bữa cơm dưa muối dù tương dù cà
Chân thành bình dị thiết tha
Mà sao cứ ngỡ như là chiêm bao
Chia tay nước mắt ngẹn ngào
Vì mình trót đã lao đao xứ người
Xa nhau xin giữ nụ cười
Nề mi,răng rứa,mô tê ,ri hè
Nhớ từng bụi chuối bờ tre
Nhớ bạn nhớ bè của tuổi ấu thơ
Nhớ lời mẹ hát ầu ơ
Con rô, con ốc bên bờ ruộng sâu
Nhớ buồng cau, nhớ nhành trầu
Cái rỗ, cái rế, đôi bầu cha đan
Cái nia, cái mũng ,cái sàng
Cái cuốc, cái rựa, cái trang ,cái cày
Nhớ câu muối mặn gừng cay
Làm sao níu lại cái ngày xa xưa
Nhớ thương nói mấy cho vừa
Chỉ xin chút nắng hạt mưa làm quà
Một đêm ngủ ở quê nhà
Hơn ngàn ngày ở phương xa xứ người
Cầm tay nói nói cười cười
Mai đây xa xứ biết cười với ai !
Thức đêm mới biết đêm dài
Về quê mới thấy tình ai mặn nồng
Chiều chiều đất khách ngóng trông
Nhớ ruộng nhớ đồng lòng thấy tái tê
Văn minh hiện đại tứ bề
Nhớ cọng chiếu cói Yến Nê quê mình
Ra đi vì cuộc mưu sinh
Trong tim mang nặng chút tình quê hương .
21-11-2006
Thành phố Đà Nẵng quê hương đang trên đường hội nhập và ngày từng ngày đang đổi thịt thay da. Về đi anh! về thăm lại những nơi mà anh hằng mong nhớ, về thăm lại những người thân yêu mà anh đã bao năm tháng cách xa. Về thăm lại Ngũ Hành Sơn để nghe những “Vườn Tượng Người” trăn trở; về thăm lại dòng Sông Hàn êm đềm đưa nước về khơi và được khoát lên mình những cây cầu nguy nga hiện đại thay cho những chiếc đò ngang một thời chở nặng những gian khó nhọc nhằn. Về đi anh! về thăm lại Cổ Viện Chàm để nghe những tượng đá ngàn năm còn trở mình thao thức và nghe hoa sứ thơm lừng mỗi khi chiều xuống bên sông.
Về đi anh! về thăm lại Hội An để nghe dòng Sông Hoài hát điệu Bài Chòi trong đêm hoa đăng rực rỡ, nghe mái ngói rêu phong ngợi ca khúc thời gian bất tận trường tồn. Và anh hãy về thăm lại ngôi trường “Sao Mai”, nơi mà anh gửi gắm biết bao ước mơ và hoài vọng vào tuổi thanh xuân của mình, để rồi từ đó “Bỏ trường mà đi” mà không hẹn ngày trở lại. Có lẻ chỉ vài tháng nữa thôi, ngôi trường ấy sẽ dời về trường “Bán Công”cũ để nhường chỗ cho một cây “Cầu Rồng” hiện đại, góp phần đưa thành phố vươn mình bay đến tương lai.
Đọc bút blog của anh mà lòng tôi như tê buốt anh có biết không? Sao anh nỡ tự “ kết án lưu đày biệt xứ” chính mình mà không một lần tha thứ, để rồi từ đó gặm nhấm nỗi đau của mình một cách lặng thầm mà không hề hé môi hờn trách cuộc đời? Đêm đã về khuya, những giọt mưa đang rơi tí tách ngoài kia và tiếng hát của Duy Quang phát ra từ chiếc máy bên nhà hàng xóm làm cho lòng tôi thêm trĩu nặng sầu vương:
“Người từ trăm năm
Về qua sông rộng
Người từ trăm năm
Về qua sông rộng
Ta ngoắt mòn tay
Ta ngoắt mòn tay
Chỉ thấy sông lồng lộng
Chỉ thấy sông lồng lộng…
………………………
Người từ trăm năm
Về ngang trường Luật
Người từ trăm năm
Về ngang trường Luật
Ta hỏng tú tài
Ta trượt tình yêu
Thi hỏng mất rồi
Ta đợi ngày đi
Đau lòng ta muốn khóc
Đau lòng ta muốn khóc…”
………………………….
Hình như những con người mang nỗi niềm “Hoài Cổ” đang mời gọi nhau về miền ký ức xanh rêu, để hái tặng cho nhau những muộn phiền của quá khứ và làm nơi nương tựa cho nhau trong hạnh phúc ngày sau. Mong rằng tất cả rồi sẽ qua đi và niềm vui sẽ trở về trong anh, trong tôi và trong tất cả mọi người.
Các bạn thân yêu ơi!
“Ruộng Đất”của Làng 12A3 ta trên Blog phì nhiêu và mầu mỡ lắm, nhưng còn hoang hóa quá nhiều. Ngặt nỗi cư dân của làng thì thưa thớt và hình như phần đông chưa quen việc “Cấy Cày” nên chưa đủ sức để khai hoang vỡ hóa, làm nên những vụ mùa tốt tươi. Nếu cứ để hoang hóa thế nầy thì thật uổng phí và có nguy cơ “Đói” cả làng.
Trong thời gian vừa qua ,chỉ mới nổi lên một vài “Điển Hình Sản Xuất Giỏi”, tiêu biểu là “Chị Vân năm tấn” quê ở Xuân Hà (Thanh Khê ĐN), Anh Tài Nguyên, Bốn Mắt, Tử Tử, Ka Hát, Thọ Thọ, Cục Xương, Ngàn Thương, Kiếp Ve và cả Tê Ka, Công Ẩu. Ngoài ra tuy suốt ngày say khướt với “Cạn Hồ Trường” nhưng anh chàng rễ xứ “khoai xiêm”cũng “Cấy Cày”giỏi ra phết đấy.
Cục Xương ơi! cố gắng tiếp tục gõ mõ khua chiêng để động viên bà con Làng mình ra quân “ sản xuất”, làm cho cánh đồng làng mình ngày càng thơm ngát yêu thương...
Đà Nẵng, đêm 1-8-2009
Trương Công Ảnh
Tặng bạn phương xa vài hình ảnh quê nhà
Đường Bạch Đằng (trước 1975)
Ngũ Hành Sơn
Sông Thu Bồn
Nam Ô
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét