Chuyện buồn thời nay
Trước khi kể lại chuyện nầy, tôi thành thật xin lỗi các thầy cô giáo và các bạn của tôi đã và đang là những người đứng lớp ở các cấp học. Lẽ ra tôi không nên nói đến chuyện nầy vì đó là một vấn đề hết sức nhạy cảm và tế nhị và sẽ không khỏi làm phiền lòng đến tất cả những người “Kỹ sư tâm hồn” của nước nhà.
Chuyện dạy và học là chuyện thường tình trong lĩnh vực giáo dục đối với bất cứ quốc gia nào trên thế giới nầy. Nhưng ở nước ta lại thành một chuyện mà làm đau đầu các nhà quản lý và là nỗi bận tâm của hầu hết phụ huynh có con đi học và cũng là nỗi phiền lòng cho tất cả thầy cô giáo đứng lớp. Đó là chuyện học thêm và dạy thêm.
Học thêm và dạy thêm chẳng qua đó là mối liên hệ giữa cung và cầu trong giáo dục vào thời buổi ngày nay. Có cung ắt có cầu và điều đó cũng đáp ứng được nguyện vọng ham học hỏi của học sinh mà thôi. Vì biển học là bao la và sự học là không bao giờ ngưng nghỉ. Nhưng... trớ trêu thay lại bởi cái nhưng này nên mới dẫn đến bao điều phiền toái làm liên lụy đến cái tinh thần dạy và học của người thầy và của người học trò. Và chắc rằng việc nầy sẽ không bao giờ có hồi kết.
Vào hồi đâu tháng 12 vừa qua, tại cuộc họp HĐNDTP, ông Bí Thư Thành Ủy Đà Nẵng có nói đến vấn đề học thêm và dạy thêm ở các trường trong thành phố và nhắc nhở cán bộ Sở Giáo Dục thành phố phải có kế hoạch chấn chỉnh. Và để thực hiện ý kiến chỉ đạo đó, mấy ngày nay Sở đã cử nhiều đoàn cán bộ xuống cơ sở các trường học để thanh kiểm tra và kết quả là các đoàn kiểm tra đã không phát hiện ra sai phạm như dư luận người dân phản ánh lâu nay.
Ở xóm tôi có một cô giáo dạy môn hóa tại một trường trung học, mọi hôm học sinh đi học thêm cả sáng trưa chiều và tối,xe cộ các em để tràn ra cả con hẽm nhỏ. Nhưng mấy hôm nay nhà cô cửa đóng then cài học sinh không còn đi học thêm như mọi khi nữa, hỏi ra mới biết cô giáo đã chấp hành nghiêm chỉ thị của nhà trường nên cán bộ phòng giáo dục của quận có đi kiểm tra thì cũng bình an vô sự, coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
Rồi tôi có một anh bạn hàng xóm sáng sáng ngồi nhâm nhi với nhau một cốc caffe trước khi đi làm và tám toàn những chuyện trên trời dưới đất. Thế mà bỗng dưng sáng nay, nghe anh kể lại câu chuyện con bé nhà anh mới học lớp 4 làm cho cả cái hội caffe xóm tôi cũng phải giật mình.Anh kể rằng:
Chiều hôm qua anh đi đón con bé học về,con anh đã nói với anh: “Ba ơi! Toàn là láo hết!”. Anh ngạc nhiên không hiểu con bé nói vậy là ý gì bèn hỏi lại thì cháu nó bảo: “Hồi sáng có một ông thầy và mấy bà cô vào lớp của con, hỏi trong lớp có cháu nào đi học thêm thì giơ tay lên thầy sẽ phát cho kẹo và sữa hộp, nhưng không có bạn nào giơ tay cả”. Anh hỏi cháu vì sao thì cháu trả lời: “Là vì trước khi vào lớp cô giáo đã dặn là nếu có ai hỏi chuyện đi học thêm thì các em tuyệt đối nói là không có. Nếu em nào nói sai thì cô sẽ phạt. Thiệt là láo quá, láo quá phải không ba?”.
Anh còn kể thêm là mấy ngày trước đây con bé nhà anh học buổi chiều, nhưng phải đi học thêm ở nhà cô buổi sáng và ăn cơm trưa ngủ lại nhà cô để chiều đi học. Chi phí mỗi tháng là một triệu mốt trong khi học bán trú ở nhà trường là bảy trăm ngàn mà anh không gửi được vì “sợ con sẽ học thua bạn và cô sẽ chú ý”. Và để cho “an toàn”, cô giao bảo mỗi học sinh được cô “kèm cặp” về nói ba mẹ viết một tờ đơn với nội dung là phụ huynh yêu cầu cô kèm cặp thêm cho cháu rồi ký tên vào đem nộp cho cô. Trước khi tàn cuộc caffe chia tay nhau để đi làm, anh bạn kết luận một cách chua chát:
- Các anh thấy không,ai nỡ dạy trẻ con nói dối ngay từ lúc còn quá bé. Thử hỏi lớn lên thì chúng sẽ thế nào!!!
Tôi uống vội cốc nước trà rồi đứng dậy lặng lẽ bước đi mà nghe như phía sau có ai quất một lằn roi vào trái tim mình tê buốt.
12/12/12
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét