Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Sau đêm tận thế

Sau đêm tận thế

Tôi lặng yên lắng nghe đêm tận thế
Trong tiếng thở dài của nhân loại ở trần gian
Trong sự sang giàu và trong cùng tận cái lầm than
Trong ngạo nghễ của lòng tham và cái cơ hàn của nghèo khó.

Tôi lặng yên lắng nghe đêm tận thế
Cái đêm cuối cùng theo lịch cổ Maya
Cuộc sống vẫn sinh sôi muôn loài cùng nhịp thở
Trong nỗi buồn vui và thiện ác vẫn song hành.

Nhìn lên bầu trời mùa đông mà vẫn trong xanh
Sông suối cạn nguồn ruộng đồng nứt nẻ
Động đất triền miên mà lòng người không động
Ngày tận thế chưa về mà ngày tận diệt đã kề bên.

Những giây phút cuối cùng của đêm tận thế chênh vênh
Nó như dài thêm ra mà chưa bao giờ ngắn lại
Nhân loại phải phập phồng trắng đêm khổ ải
Chờ trái đất sẽ tan thành tro bụi giữa thinh không.

Tôi thầm gọi tên em trong nỗi nhớ mênh mông
Để nhỡ đêm nay có xảy ra đêm tận thế
Dù có thể hay là không thể
Làm hạt bụi phong trần mình đỡ thấy mồ côi.

Cái ngày đầu tiên sau cái đêm tận thế vẫn thế thôi
Có tiếng khóc của trẻ thơ ru dưới ánh mặt trời
Có tiếng chim hót líu lo trong những vòm lá biếc
Và Có tiếng gọi mời của những trái tim.

                                                          Đêm 21/12/2012
                                                              Mạc Nhân
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét