YÊU MUỘN
Kính Phan Tiên Sinh!
Ngày xưa tình yêu đôi lứa của cụ gặp nhiều trái ngang, trắc trở nên cuối cùng TÌNH đã GIÀ đi trong phiền muộn bẽ bàng.
Ngày nay anh Nguyễn Lợi lớp con khi đang ở tuổi yêu thì vụng về khờ khạo đến chẳng biết một tí gì nên đã để tụt mất biết bao cơ hội để được yêu. Cho đến bây giờ mới nhận ra hết cái giá trị vàng ngọc của tình yêu thì đã quá muộn màng nên phải tăng tốc để yêu bù, yêu luỹ tiến.
Vì vậy kính xin Phan Tiên Sinh xá tội và con cũng có mấy lời xin được sẻ chia
Ngày xưa thương quá Cụ Phan
“Tình Già” một khối để oan một thời
Giờ đây thương quá Nguyễn Lời (Lợi)
Hơn nửa cuộc đời mà mới biết yêu
Để khi nắng sớm mưa chiều
Có ta có bạn thêm nhiều yêu thương
Tình Yêu ơi! quả vô thường
“Muối tiêu bạc trắng” vấn vương một đời
Thương anh
thương lắm
Lời (Lợi) ơi!
TÊ KA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét