Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Cảm nghĩ về 12A3




CẢM NGHĨ VỀ 12A3

          33 năm nhìn lại đời mình, tóc đã trắng, sóng gió đời làm mình nhớ nhớ, quên quên...

          Những gương mặt xưa cũ của lớp 12A3 trường Phan Chu Trinh Đà nẵng.
Chao ôi! Gần hết một đời người nhìn lại những gương mặt cũ như mơ hồ của quá khứ.
          Thân thương làm sao! Quá đã làm sao! Chắc không có ngôn từ nào diễn tả hết tình cảm của lớp.

          Với một độ dài của của thời gian, tâm tư lòng mình như rưng rưng khi ngày gặp lại. . .Có bạn nào đã ra đi, có bạn nào thành đạt, có đôi lứa nào chỉ còn một nữa?  Còn có bạn nào “Từ dạo về đây sống rất nghèo”? Ồ nhiều điều quá, thương mến quá...

          Mới đó đã 54 tuổi rồi, cuộc đời bấp bênh như một giấc mộng u hoài. Thời gian nó mãnh liệt quá, nắng sớm mưa chiều như một giấc mơ.

          Thôi hãy giữ những ngọn lửa chân tình của bè bạn, của những năm tháng thư sinh cắp sách đến trường học hành sự nghiệp, tương lại . . .
          Và còn những mối tình bâng quơ nữa chứ.

          Thay cho lời cuối cùng mình lại có bài thơ này đọc lên cho dzui đời.


TIỄN BIỆT

                   Tiễn đi lần ấy là mãi mãi.
                   Nghe tiếng mưa rơi ướt chỗ nằm.
                   Cheo leo đỉnh núi mây hóa khói.
                   Mặt nước sông trôi đẫm cõi lòng
                   Từ đó tôi thương người quá đỗi.
                   Biết là dâu bể bến sông trôi
                   Đêm qua mơ thấy hoa hồng nở.
                   Rơi xuống sân vườn một giọt sương.
                                                                                
                                                                                TRẦN VĂN HÒA
                                                                                        12/06/2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét