Bởi thương hương.Hương Ngọc Lan thanh khiết,
Buổi trăng tròn thấm đẫm không gian
Bởi thương hương.
Ta về ngõ đá,
Hóa thành cây Duối cổ.
Đứng trăm năm,
Canh hương Quế, hương Cau.
Nếu còn có kiếp sau,
Ta cũng vẫn thương hương,
Cũng về ngõ đá, hàng chè tàu,
Hóa hoa Cau,
dịu ngọt buổi sớm mai.
Bởi thương hương.
Cái hương Bưởi,
thu vàng dịu trời đêm
Thèm thạch thảo, thèm rêu phong,
Thèm phút giây tự tại an nhiên.
Hương đêm như tinh túy,
Nuôi sống hồn ta.
Bởi thương hương.
Ta mơ nhớ,
Cái bờ đá chênh vênh,
kẻ dòng nhạc tiêu dao
Cái rào chè tàu ôm giữ ký ức ta
Đêm trăng tròn, tắm truồng bên giếng khơi
Đọt chè xanh nuôi lớn hồn Hiền nhân
Ôi! Nắng hanh vàng, hương rạ hương rơm,
Cái chuồng trâu sao mà yêu thương lạ!
Bởi thương hương.
Nên lòng đầy mơ tưởng,
Hồn quê xưa, có bao giờ trở lại.
Có bao giờ, lại được lên ngõ đá.
Có bao giờ, được ngồi dưới cây Duối cổ
Trăng có còn mọc giữa hàng cau.
Võng có còn đung đưa hiu hiu gió.
Rơm có còn hương đồng hương nội.
Người có còn Trúc còn Mai.
Trầm có còn Hương đọng lại cõi nhân gian.
Ôi! Hương. Ôi! Thương. Ôi! nhớ...
Ôi! Người về, hồn quê...
Ôi! Có xa lắc?
Ơ! người ơ!
Ơ người!
Ơ!
HM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét