đánh rơi...
đánh rơi buổi sáng qua tay
để chân lạc giữa mộng ngày khó nguôi
đánh rơi buổi tối trên đồi
mà nghe tĩnh lặng ba hồi tiễn đưa
đánh rơi mây trắng buổi trưa
mân mê hò hẹn đánh lừa thanh xuân
đánh rơi quá khứ trong ngần
ươm lên ngực trái nợ nần tháng năm
đánh rơi hiện tại xa xăm
câu thơ tội nghiệp mắc dằm thuỷ chung.
Ngọc Tuyết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét