Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Múa mồm với bạn

Múa mồm với bạn

        Thọ ơi tôi qua mặt bà đây
        Bà hãy cho tôi cơ hội nầy
        Nếu không thì đến bao giờ được 
        Bà ở xa, tôi  cứ phây phây.
        ..................................
       La Lune có haïr ta chăng?
       Autrefois, je sais hàm răng nàng cười.
       Aujourd’ hui   nàng đã cười tươi
       Hier Nàng có  joie  đâu bao giờ?
       Mais, Non, giận chuyện vu vơ,
       Aurevoir nhé cả Dame et Lune
       Nguyễn Lợi
     
Bốn Mắt bình lựng:
            Français tu muốn parler
            Nhưng mà đừng có jouer một mình
            Autrefois cứ lặng thinh
            Pourquoi nay lại linh tinh dance mồm...


Tác giả hoảng vía:
                Trời ơi ! ông giả chết à ,
                Thơ tôi ông họa như là dân France
                Thôi tôi không dàm múa mồm,
                Bao nhiêu chữ nghĩa ông ôm cho rồi
                Tôi về núp dưới đáy nồi
                Van xin bà Thọ cố nhồi cho tôi
                Nhồi xong vểnh mặt lên trời,
                Ta đây cũng biết vài lời nhí nha ...
                Mà thôi đừng họa nghe cha ,
                Kẻo con nổi nóng ba hoa ....chửi ....thầm


Bốn Mắt thêm:
Bà Thọ ơi!
Hier trót parle tiếng "bồi"
Aujourd'hui có mấy lời pardon
Demain toi với ông chồng
Allez sang Pháp retour mau về
Khi zề nhớ acheter
Cadeaux vài thứ ở quê tui mừng!
hì hì!

Ngũ hổ bình... zôi

CHUYỆN  “NGŨ HỔ BÌNH...ZÔI”

          Khoảng 4h30 chiều hôm qua (15-9-2009) đang trong giờ làm việc thì anh chàng Pha Lũy gọi điện cho tui báo là ra Chiêu Anh “làm xí” cho zui. Tui đành phải khất lui, hoãn binh chi kế vì nhà máy đang hô hào anh em làm tăng ca, phải đến 6h kém tui mới mò về tới Chiêu Anh thì đã thấy anh chàng Pha Lũy, Cục Xương và cô chủ Chiêu Anh cùng cô nàng Mây Xanh đang nhâm nhi ở đó rồi. Bây giờ có thêm tui nữa là trở thành “Ngũ Hổ Bình... zôi”, “có lôi cũng không dứt!". Mà quả đúng như zậy!
             Một cuộc gặp không hẹn trước, không có sự chuẩn bị gì và hoàn toàn ngẫu hứng nên đầy tính bất ngờ và thú vị. Cái việc anh chàng Pha Lũy đi công tác ở Nghệ An thì tui có biết, nhưng ngày về thì không rõ nên bị động, các bạn khác thì bận công việc, nên dù Pha Lũy có gọi mời thì cuối cùng chỉ có “Năm anh em” trên chiếc mâm con nầy thôi. Dù ít dù nhiều, nhưng anh em gặp nhau là vui lắm rồi, chuyện trò rôm rã mà không cần phải giữ ý tứ. Bao nhiêu chuyện từ trong ruột đều lôi ra hết, từ chuyện làm ăn, gia đình, xã hội, rồi chuyện dưới đất trên trời …… nhưng tụ lại cũng là chuyện về lớp 12A3 từ cái thời tám hoánh được tua đi, tua lại lại bao lần mà không biết chán và dĩ nhiên Lý tui bị chất vấn nhiều nhất.
            Tất cả như một đề tài thời sự nóng hổi về chuyến đi “công cán” của Lý tui ở Sègềnh vừa qua, mặc dù “cuốn phim” ấy tui đã chiếu đi chiếu lại nhiều lần nhưng cả Pha Lũy và Mây Xanh đều yêu cầu tui “chiếu” nữa  cho đến khi hết phim; trông các bạn  rất vui và mãn nguyện lắm. Thực lòng mà nói, chúng ta chỉ học chung với nhau có một năm cuối cùng vào cái thời điểm hết sức đặc biệt, và rồi khi ra trường đường ai nấy bước nhưng sao khi gặp lại nhau sau hơn 30 năm thì tất cả như còn mới tinh khôi,  sao ai cũng cảm thấy nhớ mong nhau! Cái ý tưởng “một tuần gặp nhau một lần” của anh chàng Cờ Đỏ Đức Nhược tưởng nói đùa cho vui nhưng nay lại trở thành hiện thực một cách sinh động và ngày càng sâu nặng nghĩa tình.
             Thậm chí cách đây hai hôm, khi anh chàng Cờ Đỏ họ Bùi vào lại Sàigòn đã mời anh Tài đến nhà chơi, và còn bàn thảo là anh em ở Đà Nẵng thường gặp nhau hằng tuần thì anh em mình ở trong nầy cũng tổ chức gặp nhau cho vui chứ? Xin được hoan nghênh các bạn với ý tưởng tuyệt vời nầy; nếu được, các bạn nên mời thêm Thầy nữa cho cuộc gặp mặt thêm ấm cúng và niềm vui thêm trọn vẹn.
             Pha Lũy thì thao thao bất tuyệt với những câu chuyện có liên quan đến nền triết học nghệ thuật Phương Đông, và xin mọi người hãy thông cảm cho, mỗi khi đọc bài của hắn nếu có những vấn đề khúc mắc, trục trặc và không trơn tru suông sẻ. Trong khi Mây Xanh thì lại tự trách mình sao ngày xưa sống quá lạnh lùng và thờ ơ, mà không nhận ra được hết những cái “tuyệt vời” đang có ở lớp chúng ta với bao nỗi nuối tiếc!
           Còn cô chủ nhỏ Chiêu Anh thì khá cẩn trọng khi nhắc tới mọi người, nhưng cũng rất đồng tình với cô nàng Mây Xanh với quan niệm trên. Chỉ có anh chàng Cục Xương thì tỏ ra tâm đắc và tự hào quá mức về cái lớp 12A3 của mình, hắn ta tuyên bố thật chủ quan rằng: “Bảo đảm ở Đà Nẵng không có lớp học nào như lớp 12A3 của hắn”, nói là chủ quan nhưng hình như cũng chí phải, tuy vậy vẫn làm Lý tui tự ái dồn dập.
             Nhắc tới điều nầy anh chàng Pha Lũy lại cho rằng: Sự tìm về của lớp 12A3 lần nầy như là một cơ duyên đã định sẵn. Ví thử nếu lớp chúng ta tìm về sớm với nhau là tốt, nhưng biết đâu sẽ “Bể”vì lý do nào đó, còn ví như muộn màng quá thì không thể, mà phải là lúc nầy, là thời điểm nầy, là sự chín muồi của Thiên định. Quả thật Pha Lũy là một anh chàng có chiều dày lẫn chiều sâu về nền triết học và Toán số của Phương Đông.
            Tuy là cuộc gặp mặt bất ngờ, nhưng tất cả “Ngũ hổ bình zôi” chúng tôi đều có chung một suy nghĩ là làm sao giữ cho được “Ngọn Lửa” vừa mới nhen lên và đang rực cháy đó, đồng thời mong muốn mọi người cùng nhau giữ vững ngọn lửa yêu thương nầy .
           Chuyện trò một lúc thì anh chàng Cục Xương xin phép cáo từ để đi làm cái việc đại sự đối với bà xã của mình, khiến cho Thảo và Mây Xanh phát thèm, kính cẩn nghiêng mình nể phục và thêm phần ganh tị trước “một người chồng lý tưởng” như Cục Xương. Còn tui và cái anh chàng Pha Lũy thấy hổ thẹn, vì dù Hắn đang nâng lên để xuống với bạn bè vẫn không quên ngày sinh nhật của vợ mình, hắn ta “ba chân bốn cẳng” chạy đi mua bánh, mua hoa đâu tận chợ Hàn, nhưng cũng ráng quay lại để làm thêm ly nữa rồi chạy như ma đuổi về nhà.
            Còn lại tứ trụ chúng tôi vẫn tiếp tục “chiến đấu”cho đến chai... nước ngọt cuối cùng, với bao mơ ước khi đã thực sự “nghỉ ngơi” thì mấy bạn già sẽ cùng nhau tổ chức một sân chơi về văn hóa nghệ thuật, với các loại hình cầm kỳ thi họa, cho cuộc sống về chiều thêm vui và thanh thản. Ý tưởng ấy ai cũng luôn mong đợi và hứa sẽ tham gia hết mình.
           Tôi và Mây Xanh lại xin phép rút lui, vì còn phải để cho Pha Lũy về nhà thăm người cha già đang mong đợi anh về nữa chứ! Tạm gác lại những chuyện vui buồn bên quán nhỏ, và cùng hẹn gặp nhau trên Blog của lớp thân yêu kẻo anh chàng “Bốn Mắt” đóng cửa đi ngủ thì khốn!
            
            Đà Nẵng 16-09-2009
               TrươngCông Ảnh

Sinh nhật tháng 9

Nhân cơ hội bạn Thọ mời cả lớp uống cà phê tại Chiêu Anh quán vào sáng 13/9/2009, Lý trưởng "quen thói cường hào" đã không thèm hỏi ý kiến già làng, "tự tiện" mua hoa, tổ chức mừng sinh nhật chớp nhoáng cho các bạn Huỳnh Thị Xuân, Hồ Minh Hà, Huỳnh Thị Thanh Vân, riêng Thành Thị Thạnh chưa liên lạc được nên tạm thời để dành khi khác. Một số tên trong lớp đã nhân cơ hội nầy "tranh thủ" ôm hôn thắm thiết những người được tặng hoa.
          Trong buổi gặp mặt nầy, Lý trưởng đã báo cáo chi tiết về chuyến Nam du, mang theo quà của anh Tài gửi cho lớp- Những chiếc bánh Pía nghĩa tình (và tất nhiên rất ngon).
         Sau đây là một số hình ảnh sinh động mà PV. Phan Thị Thọ đã nhanh tay "chộp" được và gửi ngay cho Tòa soạn Giao Mùa.













Nam du ký sự (TT)

Trong thời gian Lý trưởng đi công cán ở Sài Gòn, đã cùng với Kim Hồng và anh Tài thay mặt lớp đến thăm thầy Văn Đức Triệu- Thầy giáo dạy Pháp văn của lớp ta.
Đây là một số hình ảnh được truyền qua vệ tinh Mõ Lợi.



Tường thuật trực tiếp...

Tường thuật trực tiếp: Lễ trao... huê
chúc mừng sinh nhật.

          Do sự cố bài phóng sự bị PV. Mây Xanh bỏ quên trong ngăn kéo nên tường thuật trực tiếp hơn nửa tháng mới “lên đài”. Mong quý vị thông cảm! 
          Tôi đến Chiêu Anh quán lúc 8g30’- So với giờ hẹn trễ 30 phút. Nhiều bạn trong lớp đã quây quần bên mấy chiếc bàn dài: Giáo sư Lê, Lý trưởng, Bốn Mắt, Cục Xương, Đức Nhược, Võ Thuật, Tấn Dũng và anh chàng “Phan ào ào”; bên phái đẹp có Diệu Minh, Diệu Liên, Xuân Thảo, Thanh Hồng, Hạnh, Thọ, Ngọc Nữ và tôi; đặc biệt là có sự hiện diện của “đối thủ Karaokê” của tôi - Anh Châu chồng Ngọc Nữ.
          Tôi dang tay ôm... đầu Thọ và Mõ Lợi. Hắn kêu lên oai oái “Đừng! Đừng!”, tôi lại càng đứng sát vào hắn.  Nhược nháy mắt trêu tôi “Dễ thương ghê”. Như chỉ chờ có thế, tôi tuôn xối xả “Dễ thương mà có ai khen đâu! Gặp nhau mấy tháng rồi, chẳng có ma nào khen cả!”. Bốn mắt cười cầu hòa “Thôi, thôi tui biết lỗi rùi. Mấy bà 12A3 đều dễ thương hết - Được chưa!” Rồi hắn chạy qua chỗ tôi phân bua “Không lẽ gặp nhau hoài mà lần nào cũng khen mi-nhon thì kỳ quá - Thôi! Tui rút cơm nguội”. Tội nghiệp cho hắn, thật ra tôi chỉ lếu láo phân bì cho dzui thôi chớ có trách móc chi đâu, thế mà hắn ta tưởng thiệt; thì ra mấy năm làm Cờ đỏ mà hắn vẫn còn “ngây thơ” tin người ra phết.
          Trên bàn lúc nầy có nhiều thứ: Bánh ngọt, nho, nhãn và cà phê. Tôi ngạc nhiêu thấy có 3 bó hoa thiệt đẹp. Sau khi hô “Học sinh yên!” Lý trưởng chậm rĩa tuyên bố “Đây là buổi họp mặt cũng là chúc mừng sinh nhật cho ba chàng ngự lâm pháo thủ: Giáo sư Lê, Mõ Lợi và Tấn Dũng. Cả 3 cùng sinh trong tháng 8; tuy bác Lê có phần... man khai, nhưng không sao!”
          Chúng tôi cùng vỗ tay rất to mừng sinh nhật các bạn. Lý trưởng phân công 3 bạn gái lên trao hoa. Thảo  trao hoa cho Mõ Lợi; xem kìa, hắn ta vừa bẽn lẽn vừa xúc động, đưa tay đón lấy bó hoa từ tay cô bạn thân tình. Anh chàng Dũng mới có duyên sao, lần thứ 2 gặp mặt lớp cũng vào dịp sinh nhật của anh; Dũng đón nhận bó hoa từ tay chị Lý phó cùng nụ cười tươi thắm. Phần tôi được cái “dinh dự” trao huê cho giáo sự Lê - Nhân lúc cao hứng vì mừng sinh nhật của mình, giáo sư Lê tỏ ý muốn “ôm hôn thắm thiết”, nhưng tôi cảnh giác với lão ngay, kìa vợ lão đang ngồi nhìn tôi bằng “đôi mắt mang hình viên đạn”, hình như H- muốn nói "Nì bạn thì bạn, nhưng nước sông không phạm nước giếng nghe chưa!"; tôi đâu có ngu!, thêm vào đó vợ lão đang giữ chức vụ thủ quỹ của lớp, lạng quạng “gây mâu thuẫn sâu sắc” với chị thủ quỹ coi chừng bị cắt khẩu phần trong bữa tiệc, (Hì, hì... Kể ra tôi cũng thuộc loại khôn đấy chứ!)
            Màn trao hoa mới cảm động làm sao! Cảm động đến nao lòng! Chao ôi! Ba mươi ba năm rồi chúng mình mới tặng hoa mừng sinh nhật của nhau! Ý tưởng nầy không biết của ai? Chắc là của Lý trưởng chăng? Ừ Lý ta chu đáo thật đấy! Có ai gọi điện thoại cho hắn, nhìn cái “xì tay” nghe điện thoại của hắn mà tức! Cứ lấy tay bụm chặt lấy cái máy, bộ sợ “tai vách mạch rừng chăng”? Ai thèm nghe trộm (Mà không biết ai đang nói gì với hắn dzậy? Sao không nói lớn chút coi!)...
          Đang đà hưng phấn, cả bọn rủ nhau đi chơi xa. Đại Bình là điểm được các chiến hữu nhắm tới. Ý kiến còn chưa thống nhất mà Mõ Lợi lại nhanh nhẩu đề nghị đi xe máy (cánh phụ nữ tụi tui đi chi nổi!), Đức Nhược muốn đi “xế hộp”. Đi bằng gì cũng được, nhưng nếu đi “xế nổ” thì mấy ông phải chở thôi...
Chuyện tiếp theo ra sao hẹn hồi sau sẽ rõ!
PV Mây Xanh






Nam du ký sự

 Tôi thật may mắn khi được cơ quan cử đi công tác vào Sài Gòn trong thời gian nầy, cái ước mơ tôi ấp ủ bấy lâu mà chưa thực hiện được. Nhưng tôi lại dại dột nghĩ ra cái chuyện giữ bí mật để làm cho có vẻ quan trọng và quan trọng hóa vấn đề đến một cách ngây ngô làm cho các bạn ở Tiêu Cực (í quên) Tiêu Cục Miền Nam muốn lôi tôi ra mà “dần” cho một trận cho bỏ ghét, cho chừa cái thói ngoa ngoắt của cái bọn cường hào 12A3 trước đây. Mà ác nỗi khi tôi tiết lộ “quân cơ” thì lại được bà con dân làng ở ngoải ủng hộ mới chết chớ!
            Theo dự định thì sau khi việc công hoàn thành xong  tôi mới thông báo cho các bạn ở trỏng biết để dành cho các bạn ấy một sự ngạc nhiên và tất nhiên sẽ đi từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác… Nhưng kế hoạch của tôi bị phá sản vì thứ nhất là lòng tôi cứ nao nao bồn chồn muốn gặp các bạn ngay và thứ hai là  trúng ngày lễ 2-9 đội văn nghệ của cơ quan không ai chịu đi tập, họ nghỉ lễ hết làm tôi càng thấy cô độc hơn vì thế ăn cơm tối xong là tôi gọi điện cho anh Tài ngay và cái điều đầu tiên là anh cho tôi nói đùa, không tin nhưng tôi nhắc lại lời hứa với anh khi tôi còn ở ngoài nầy là “sắp tới tôi sẽ dành cho các bạn ở Sàigòn một sự ngạc nhiên lớn”. Thế là anh rầy tôi là “chơi trò ú tim” và hơn nữa giờ sau anh phi con Wave đến chỗ tôi ở và anh em tôi ôm chầm lấy nhau. Tôi nghe anh thốt lên khi cầm tay tôi “ trời ơi! bạc hết rồi sao?” Sau đó anh rinh tôi chạy tuốt về nhà của anh cờ đỏ họ Bùi.
             Hai anh em tôi bắt đầu bàn thảo công việc tiếp theo và lại cũng thống nhất cái phương án “chơi trò ú tim”với các bạn. (Xin được mở ngoặc một chút là lúc nầy ở ngoài mình mưa rất lớn và ở trong nầy mưa cũng không kém chi, làm tôi đâm nghi ngờ câu nói nằm lòng bấy lâu là mưa Sàigòn chỉ thoáng qua là tạnh ngay, nhưng thực tế có hôm mưa suốt đêm và cả ngày nữa). Vào sáng 2-9 anh em tôi đã thực hiện như sau:
             Đi chợ Tân Định mua dép

             7h sáng Anh Tài đã đến nhà Nhược, sau khi chuẩn bị xong, hai anh em lên đường (may là sáng đó trời hững nắng). Bây giờ tôi mới thật sự chiêm ngưỡng Sàigòn sau 15 năm trở lại: xe cộ và dòng người nối nhau hối hả trên đường, rồi mới được chứng kiến thế nào là “lô cốt” trên các con đường của thành phố, nó ảnh hưởng ghê gớm và kinh hoàng cho việc giao thông gây ra nạn kẹt xe như cơm bữa …           Sau gần một giờ vượt qua ngần ấy thứ kể trên, hai anh em chúng tôi đến chợ Tân Định, đi mua một bó hoa tươi, anh Tài dẫn tôi vào chợ. Lần quần một lúc anh dẫn tôi đến dãy quầy hàng dép, đến trước quầy có bảng hiệu “HIỀN” thì đóng cửa, tôi nhìn anh có ý dò hỏi thì thấy anh lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, tôi đi tới hai quầy nữa thì nhận ra ngay Ấn đang bán hàng cho mấy học sinh, tôi cũng chen vào và cầm đôi dép Lào lên hỏi giá, chị Ấn trả lời và không chú ý gì: 25.000đ/đôi.
Tôi cầm đôi dép săm se và hỏi:    - Tôi mua nhiều chị có bớt không? Trong lúc đó Ấn vừa bán hàng cho mấy cô bé vừa đáp:
         - Dạ có chớ! mà anh mua mấy đôi? Tôi giả vờ suy nghĩ:
         - Trên 30 đôi, mà 33 đôi, chị có đủ không?
           Tôi thấy Ấn vui lắm và khi mấy cô bé mua hàng đi rồi thì tôi nghe Ấn hỏi:
          - Anh người ngoài Trung dô? Tôi gật đầu.  Ấn lo mở thùng lôi dép ra, tôi vội cầm đôi dép da lên và nói tiếp:
          - Chị từ từ đã, đôi dép da nầy giá bao nhiêu? Ấn ngừng tay và đáp:
          - 45000đ/ đôi. Lúc nầy Anh Tài ở phía sau đã đưa máy ảnh lên chuẩn bị và tôi cũng lặp như lần trước:
          - Tôi mua nhiều chị có bớt không ?  Ấn cũng rất thật thà, nhìn tôi có vẻ ngờ ngợ:
           - Có bớt chớ, mà anh mua mấy đôi?      
           - 33 đôi. Lúc nầy Anh Tài đã bấm máy, ánh sáng đèn Flash chớp lên Ấn quay lại, nhận ra anh Tài và nhìn tôi sững sờ rồi la lên:
            - Trời wơi! Cái ông Ảnh ni phỉnh tui. Rồi cả ba chúng tôi cùng nhận ra nhau nói cười vui vẻ, tôi thay mặt lớp tặng bạn bó hoa tươi thắm và bất ngờ nầy; sau đó Ấn đãi hai anh em tôi cà phê và hủ tiếu. Không biết sáng hôm đó Ấn đã mất cái mối thơm  mấy chục đôi dép thì trong ngày hàng có bán đắc không, nhưng dẫu sao đi nữa, chúng tôi đã mang đến cho Ấn một niềm vui và một niềm hạnh phúc của tình bạn hơn 30 năm qua ở xứ người. Sau khi thăm hỏi nhau và mời Ấn tối nay về nhà của Nhược để dự họp mặt, anh Tài chở tôi ghé đến thăm “Bông Hồng Vàng”, chúng tôi gọi điện thoại cho cô ấy để biết có ở nhà hay đi dạy rồi, rất may là “Bông Hồng” vẫn còn cắm trong lọ ở nhà.
             Món quà "hứa lèo"

             Trên đường đi, tôi bàn với anh Tài nhiều chuyện để tổ chức họp mặt các bạn tối nay, khi gần đến nhà K.Hồng tôi đề nghị anh vào một mình và tôi sẽ vào sau. Anh Tài thực hiện vai diễn thật xuất sắc, trong lúc đó tôi dạo quanh khu dân cư, tìm mua hoa hồng để tặng bạn (vì đúng ngày lễ Vu Lan mà) nhưng chẳng có làm tôi hơi thất vọng. Tôi đành trở về nhà K.Hồng và nhẹ nhàng đi vào nép bên cánh cửa để chọn thời điểm thích hợp mà “nhập nha”. Tôi nghe anh Tài và K.Hồng nói chuyện rôm rả lắm đến đoạn K.Hồng trách cái anh chàng Lý rằng:
           - Cái lão Lý trưởng xạo quá, hứa lèo không hà? Anh Tài hỏi vặn:   
            - Lý trưởng hứa với em cái gì, mà bao giờ? Tôi nghe giọng K.Hồng có pha chút hờn dỗi:
              - Anh Lý hứa là sẽ dành cho em một món quà bất ngờ mà chờ dài cái cổ nhưng có thấy chi mô? Xạo không hà! Nghe vậy tôi gõ cửa mà không lên tiếng, gõ đến lần thứ hai thì anh Tài dục:
              - Em ra xem thử có ai tìm hỏi việc gì đó. K.Hồng bước ra vừa lúc tôi đi vào làm cho cô ấy “sốc” đến cực độ,  cứ nhè vai tôi đấm thùm thụp làm cho ê ẩm đến bây giờ đó (xạo quá!). Anh Tài lại kích thêm vào:
             - Đúng là người ham quà, họ bảo là dành cho một sự ngạc nhiên chớ bảo là quà bao giờ! K.Hồng chống chế:
             - Thì em nghe anh ấy bảo dành cho em một ….cái gì ngạc nhiên làm em cứ tưởng …hì …hì… Mà hai ông kỳ lắm nghen, cứ thông đồng với nhau chơi trò ú tim làm Hồng tức lắm đó. Tôi lại tếu táo thêm:
             - Hai anh em mới học khóa đạo diễn cấp tốc, thực hành thử xem có kết quả không, mà Hồng thấy thế nào? Và tôi cùng anh Tài kể lại chuyện mua dép ở chợ Tân Định làm cho cô ấy một phen cười đau cả bụng.             
             Ba anh em chuyện trò với nhau một lúc rồi tiếp tục đi thăm nhà cây hề nhất lớp ngày xưa. Tôi gọi điện mấy lần nhưng Tâm không bắt máy, mà địa chỉ nhà bạn thì tôi rất mù mờ, may sao tôi chợt nhớ tới Chủ tịch Làng Lê Rề nên gọi điện để cầu cứu,  được bác Lê chỉ đạo từ xa,  ba anh em tôi cấp tốc lên đường.
            Đường phố Sàigòn không nói chắc các bạn cũng biết rồi, ở nhà thì yên thân chứ đã ra đường thì như lạc vào mê hồn trận của giao thông thành phố. Tôi không nhớ rõ là phải đi qua biết bao đường ngang ngõ tắt dưới sự dẫn dắt của K.Hồng, gần một giờ sau chúng tôi mới đến được khu nhà tập thể của Tâm, và cũng phải hỏi tới hỏi lui “năm lần bảy lượt” mới tìm thấy căn hộ của bạn ấy.
            Chúng tôi gửi xe, gọi điện thoại thì thấy Tâm ở trên tầng 4 vẫy tay mời chúng tôi lên. Anh em gặp nhau tay bắt mặt mừng hàn huyên đến quên cả thời gian đã bước qua buổi chiều tự lúc nào. Qua cuộc trò chuyện nầy, chúng tôi được biết thêm một thông tin nữa về người thầy dạy Pháp Văn của lớp ngày xưa - Đó là thầy Văn Đức Triệu- . Tôi mời vợ chồng Tâm tối đến nhà Nhược họp mặt, và anh em chúng tôi chia tay; K.Hồng đi dạy còn tôi và anh Tài tiếp tục đến thăm nhà bạn Minh Hải.
             Khi đến nhà Minh Hải, tôi bấm chuông thì được người nhà của bạn ấy ra chào hỏi, mấy phút sau chồng của bạn ấy ra mở cửa mời hai anh em tôi vào nhà. Qua lời của ông xã M.Hải thì bạn ấy có việc đi vắng. Anh ấy cũng vui vẻ tiếp chúng tôi, sau đó tôi gửi tặng món quà kỷ niệm của lớp đặc san GIAO MÙA và nhờ anh trao lại cho bạn ấy. Hai chúng tôi quay về nhà Nhược trong khi trời mưa lấm tấm .
               Tình Phương Nam

             Về đến nhà Nhược thì đã gần 6h chiều, tôi nhờ con tôi và  con Nhược chạy “Vật tư” để họp mặt tối nay, anh Tài thì gọi điện báo cho Ngọc Tuyết từ sớm nhưng bạn ấy không bắt máy, rồi anh nhắn tin…nhưng cũng không thấy Tuyết trả lời. Tôi hơi thất vọng và nghĩ hay là bạn ấy cùng gia đình đi chơi ngày lễ ở xa thành phố rồi. Anh Tài lại gọi điện nhờ tổng đài “Tư Cận”trợ giúp nhưng cũng bó tay!
             Công việc đang được chuẩn bị khẩn trương thì có điện thoại của Chủ tịch Làng Lê Rề, bác báo là nghe tin trong nầy có cuộc họp mặt tối nay ở nhà Nhược nên cùng phu nhân đang vừa mới xuống máy bay đến tham dự, và còn hỏi đường từ sân bay về chỗ họp mặt là bao xa mới gớm chớ? Nhưng hai bác làm sao qua mặt được lực lượng an ninh của lớp 12A3 ở trỏng, nên cuối cùng phải khai thật và đúng 7h30 bác nhờ con gái mang đến tặng các bạn một con gà luộc còn nóng hôi hổi làm cho các bạn cảm động quá mà không … ăn hết được…mấy cái xương còn lại híc…híc…hu….hu…!

             Bỗng điện thoại của anh Tài reo lên và “Tóc Của Trăng” gọi tới là đã nhận được tin vui tối nay và hứa sẽ đến, “Nàng Thơ” còn biết lý trưởng đang ở đó. Anh Tài bảo là giữ bất ngờ cho đến phút chót mà sao lộ hết rồi anh Tài ơi! Sau khi sàng lọc thông tin thì mới biết cái anh chàng “Bốn Mắt” đã bước qua lời thề làm cho cuộc họp mặt kém phần ly kỳ hấp dẫn.
             Hai mẹ con bạn Ấn đến trước, rồi Công Tâm, K.Hồng và cả Tuyết nữa, chỉ vắng chủ nhà Đức Nhược mà thôi. Cuộc họp mặt rất ấm cúng và xúc động vô cùng, tất cả như một giấc mơ. Cuộc họp mặt lại đúng vào những ngày lễ lớn: Ngày Quốc Khánh 2-9 và ngày Lễ Vu Lan lại càng làm cho các bạn như thấy vui hơn bao giờ hết. Ngọc Tuyết đem những tác phẩm thơ của mình ra tặng bạn bè và K.Hồng lại đem những đóa hoa hồng tươi thắm gắn lên ngực áo cho các bạn. Tôi thấy mình như không còn trọng lượng nữa và hình như đang rơi vào cái mênh mông vô tận của thế giới tình yêu.
             Tôi ôm đàn hát tặng mọi người bài ca “Bông Hồng Cài Áo” và hát những ca khúc phổ từ thơ của Ngọc Tuyết cho chính tác giả và các bạn cùng nghe. Có lẽ chưa có đêm nào tuyệt vời như đêm họp mặt hôm đó, không ồn ào, không khoa trương mà đầy ắp những tình. Sau đó Công Tâm về nhà chở bà xã đến, cuộc vui kéo dài đến 11h đêm mà hình như không ai muốn về nếu không có việc cơm áo của ngày mai thúc bách.
              Mấy ngày sau đó tôi lại trở về với công việc của mình, đêm được rảnh thì anh Tài và K.Hồng thường đến rủ  đi chơi, anh em lại hàn huyên biết bao chuyện từ chuyện lớp, chuyện đời, đến chuyện văn chương nghệ thuật rồi chuyện quê hương làng nước, chuyện sức khỏe và chuyện thuốc chuyện than… Nói tóm lại là những ngày tháng nầy tôi thấy mình hạnh phúc vô cùng vì được sống trong tình bạn một cách thân thương và ấm áp.
           Tôi hoàn thành và kết thúc công việc vào ngày thứ 7, tôi trả phòng và về nhà Nhược ở thì được các bạn ở tiêu cục Miền Nam dành cho tôi một phần thưởng lớn lao nữa là đi tham quan “Lạc cảnh Đại Nam Văn hiến”. Các bạn ơi! Tôi không dám nói gì nhiều về công trình du lịch vĩ đại nầy, vì chỉ mới đi lướt qua có mấy tiếng đồng hồ nhưng với tôi, tôi có thể thưa với các bạn rằng " Lạc cảnh Đại Nam Văn hiến” như là một nước Việt Nam thu nhỏ ở Bình Dương,  ở đó thể hiện cái tầm nhìn quy hoạch về nghệ thuật kiến trúc, về một tấm lòng và cả về những bàn tay tài hoa trên cả tuyệt vời của con người.
           Theo kế hoạch của chuyến công tác nầy thì chiều thứ hai tôi phải về, nhưng còn nhiều việc chưa thực hiện được, anh Tài bàn nên đổi vé ở lại thêm vài ngày nữa, đứa con trai của tôi lo việc ấy và ngày về là chiều ngày thứ Tư. Anh Tài, K.Hồng và tôi đi thăm Thầy Triệu ở Quận Gò Vấp. Việc chúng tôi đến thăm làm Thầy vô cùng cảm động, Thầy vẫn như ngày nào tuy bụi thời gian đã bắt đầu vương lên mái tóc. Tôi thay mặt lớp tặng thầy tập đặc san GIAO MÙA và mời thầy vào blog của lớp để thầy cùng chia sẻ với chúng ta. Tuy bây giờ thầy không còn đứng trên bục giảng nữa (vì thầy đã chuyển qua làm công việc của Luật sư) nhưng khi chúng tôi nhắc đến những kỷ niệm về lớp, về trường đã làm cho thầy xúc động bồi hồi.
              Ở nhà thầy ra về thì đã 3h30 chiều rồi, tôi nhờ anh Tài chở ra bến xe Miền Đông để đi về Dầu Dây ở Đồng Nai thăm mấy người em và ông bác ở đó, nhưng anh Tài một mực không cho tôi đi một mình và anh bảo là để anh chở đi. Tôi hơi ngại vì đây là việc của cá nhân, thấy tôi chần chừ anh nói như ra lệnh:
             - Anh không ngại gì hết, hai anh em mình cùng đi và tôi chỉ biết chấp hành. Trời thì sắp đổ mưa, anh lại mặc áo thun cộc tay, đường thì xa (80cây số), đi đường đột không có sự chuẩn bị gì cả. K.Hồng nhìn hai anh em tôi lo lắng! Tôi liền bảo K.Hồng cởi áo ra (chết cha …là cởi áo khoác ngoài à nhe)) để anh Tài mặc tạm. Chúng tôi chia tay, K.Hồng về lại thành phố, còn hai anh em tôi chạy về Đồng Nai. Vượt qua chặng đường dài 80 km, đến 6h chiều chúng tôi đến nơi. Sau khi tôi cùng anh và người em rễ của tôi đi thăm mấy người bà con và mấy đứa cháu về, ăn tối và nghỉ lại nhà của người em tôi đêm ấy. Chúng tôi trò chuyện với nhau đến 10h đêm,  tôi có nhờ chú em rễ của tôi hỏi tìm giúp bạn Trần Thị Thanh Hà qua một vài thông tin mà tôi biết được,  anh Tài bàn với tôi sáng mai đi Long Khánh tìm Thanh Hà.
             Lần đầu tiên hai anh em ngủ với nhau, cả tôi và anh đều không ngủ được vì phần lạ chỗ lạ nhà, phần thì nhà của em tôi nằm sát cạnh đường quốc lộ, xe chạy liên tục suốt đêm nên giấc ngủ không đến được với anh và tôi đêm ấy. Thêm một phần vợ chồng cô em gái tôi lo dậy sớm bán hàng lặc vặc cho khách qua đường, vì thế anh và tôi cũng dậy sớm. Thực hiện đúng kế hoạch đã bàn hồi tối, sau khi ăn sáng xong hai anh em tôi phóng xe về Long Khánh cách Dầu Dây 12km. Hơn nữa giờ sau chúng tôi đã đến Thị Xã và bắt đầu hỏi thăm tin tức về Thanh Hà qua những người lớn tuổi. Vẫn biết là một việc làm “Đáy bể mò kim” nhưng anh em tôi không bỏ cuộc, và đã đi đến tất cả những nơi mà người ta chỉ ở đó có người Quảng Nam và Đà Nẵng cư ngụ.
           Tuy chưa có thông tin gì chính xác, nhưng tôi cho rằng sáng hôm nay tôi và anh Tài đã có được một cơ duyên mới, đó là khi chúng tôi tìm vào nhà gia đình chú Hồ Văn Tiên (người gốc ở xã Điện Tiến, Điện Bàn Q.Nam hiện ở tại 37 Hoàng Diệu, phường Xuân Thanh, Thị xã Long Khánh, ĐT : 061-3607936) và ở đó có mấy người đồng hương xứ Quảng đang bàn nhau về chuyện làm ăn gì đó. Tôi vào nhà và trình bày về việc tìm người thân của mình thì được các cô các chú hồ hởi và sẵn sàng giúp đỡ, may mắn có anh Trương Thái Hoàng (Người gốc xã Đại Hiệp, Đại Lộc Q.Nam hiện là Trưởng Đài Phát Thanh Thị Xã Long Khánh. ĐT: 0913-171579) và anh đề nghị tôi và anh Tài cung cấp những thông tin để anh về biên tập lại và sẽ phát trên đài thì thông tin mới nhanh được, chứ thị xã mênh mông thế nầy làm sao mà tìm.
             Hai anh em tôi mừng quá,  viết ngay một số thông tin cần thiết gửi cho anh Hoàng, và ngồi chuyện trò cùng gia đình chú Tiên, chúng tôi cám ơn mọi người về cái tình đồng hương cao đẹp nầy. Sau đó chúng tôi quay về Dầu Dây,  ở đó chú em rễ của tôi cũng mang tờ thông báo tìm người thân Thanh Hà đến nhờ Đài Phát Thanh Huyện Xuân Lộc phát đi tìm giúp. Xin tiết lộ thêm một chuyện nhỏ để các bạn trong lớp 12A3 chúng ta biết: Cũng để tìm Thanh Hà, anh Tài đã gọi tổng đài 1080 của Đồng Nai,  họ đã thống kê cho anh cả tỉnh Đồng Nai có 15 chủ thuê bao mang tên Trần Thị Thanh Hà và anh đã gọi điện cho từng người để hỏi thăm nhưng vẫn không thể nào tìm được. Quả thật đó là một chuyện không hề nhỏ chút nào phải không các bạn!
            Ngoài ra còn nhiều bạn nữa như bạn Phạm Thị Trang, Nguyễn Xuân Chung, Hoàng Cung Nam, Phan Xuân Phúc, Phan Minh Tám và bạn Trần Tới không biết các bạn ở nơi nào! Ai biết tin xin hãy lên tiếng để các bạn tìm về với lớp chúng ta.
            Chuyến đi tuy ngắn ngủi, cả việc công và việc tư đều đạt kết quả. Xin cám ơn tất cả các bạn ở Tiêu Cục Miền Nam đã tạo mọi điều kiện để tôi hoàn thành “sứ mệnh” của lớp giao phó. Tuy nhiên tôi vẫn còn một chút buồn và áy náy trong lòng  khi chưa đến thăm được gia đình tất cả các bạn. Tôi ra về mà lòng mang nặng một khối tình của những người bạn ở mảnh đất Phương Nam...
               Đà Nẵng 10-09-2009
                 Trương Công Ảnh   
  

Điều trái tim muốn nói


  ĐIỀU TRÁI TIM MUỐN NÓI   
           Tối hôm qua K.Hồng gọi điện về thăm hỏi sức khỏe của tôi sau chuyến đi vừa rồi và hỏi tôi có vui không? Tôi trả lời mà Hồng cho là không thỏa đáng.
          - Trong chuyến đi vừa qua rất vui nhưng cũng rất buồn. Nghe vậy K.Hồng lý sự một chút và tôi chuyển máy cho bác Lê Rề (đang ở chơi nhà tôi) để tiếp tục tâm tình cùng cô ấy. Khi cuộc điện thoại kết thúc bác Rề hỏi nhỏ tôi là có chuyện gì mà buồn và tôi phải làm một tua giải thích.
           - Cái vui thì tôi đã kể lại rồi nhưng cái buồn thì chưa thăm được hết gia đình các bạn để biết bạn mình sống như thế nào, vui buồn sướng khổ ra sao……? để khi trở về các bạn ngoài nầy hỏi thì còn có đường mà trả lời. Nhưng có một nỗi buồn hơn khi nghe K.Hồng kể về cuộc đời mình và nhóm bạn của Hồng hồi học ở trường Cao Đẳng Sư Phạm Quy Nhơn. Qua câu chuyện nầy lòng tôi chùng lại và cứ day dứt mãi.
           Anh Tài cũng rất cảm thông và đồng tâm trạng như tôi khi nghe câu chuyện về “Lục Cô Nương” của hơn 30 năm về trước. Xin các bạn trong Nhóm “Lục Cô Nương”cho phép tôi được bày tỏ niềm cảm thông nầy và nếu có gì không phải xin hãy tha thứ cho. Tôi không hề có ý tò mò thóc mách vào chuyện riêng của các bạn nhưng chính câu chuyện của các bạn có liên quan đến lớp chúng ta cả quá khứ và hiện tại.
           Cả tôi và anh Tài đều ngạc nhiên với những nick name của nhóm “Lục Cô Nương” khá lạ mà đứng đầu có: Lục Kỳ là K.Hồng, Lục Miên là Trần Thị Lê, Lục Lam là Trần thị Mười, Lục Hạ là Trần Thị Hải, Lục Đông là Phạm Thị Hương và Lục Du là Lê Thị Ngọc Nữ. Trong Bộ Lục nầy chỉ có một Lục là không còn theo nghề “ gõ đầu trẻ” nữa và chính Lục nầy (Lục Lam) đã kéo tay Kim Hồng đứng dậy khi cuộc sống đang gặp không biết bao nhiêu khó khăn khốn đốn. Trong nhóm có 3 Lục ở Sàigòn, hai Lục ở Quy Nhơn và còn lại một Lục ở Thị Xã Long Khánh. Tất cả các Lục cho đến nay chí ít cũng có một cuộc sống tương đối ổn định sau khi đã vượt qua những thăng trầm và sóng gió của cuộc đời. Nhưng…
            Nhưng... trong Bộ Lục ấy có một Lục (Lục Miên) đang gặp điều bất hạnh  và hằng ngày phải cố chống cự với những cơn đau quái ác đang hành hạ, dày vò cơ thể cô và chính Lục Kỳ của lớp chúng ta là người gần gủi, chăm sóc và lo thuốc than cho người bạn thân yêu của mình bằng tất cả những khả năng có thể để mong làm dịu bớt những nỗi đau cho bạn. Điều trùng hợp ở đây là cũng sau 33 năm các Lục mới gặp lại nhau và gặp lại nhau trong những hoàn cảnh như thế nầy đây!
             Trong chuyến công tác nầy, tôi dự định sẽ nhờ Lục Kỳ dẫn đến thăm Lục Miên và tôi bày tỏ ý định ấy cho Lục Kỳ biết nhưng Lục Kỳ bảo rằng Lục Miên không muốn ai đến thăm, ngay trước đó thiện ý của anh Tài cũng bị từ chối. Tôi nhờ Lục Kỳ thuyết phục vì tôi chỉ muốn được sẻ chia cùng Lục Miên bằng con đường âm nhạc, nhưng rồi lời đề nghị của tôi cũng không được chấp nhận và lại nhận được lời cám ơn từ Lục Miên!
            Lê ơi! dù tôi không phải là bạn của bạn nhưng Kim Hồng là bạn của tôi nên bạn cho phép tôi được coi bạn như là Kim Hồng vậy. Tôi mong được mang tiếng hát, tiếng đàn của mình đến để sẻ chia cùng bạn, để âm nhạc làm cho tâm hồn bạn dịu êm và nỗi đau trong cơ thể bạn dần nhẹ bớt và được nhìn thấy bạn mĩm cười trong nắng ấm bình minh. Ôi! phải chi tôi có được cây đàn của Chàng Thạch Sanh, tôi sẽ đem đến cho mọi người niềm vui và hạnh phúc, và khảy lên khúc nhạc thiên thần cho bạn đứng lên múa hát giữa cuộc đời nầy mà không một chút đớn đau!
             Tôi về lại Miền Trung với nỗi ưu tư ray rức nầy và một nốt nhạc buồn của Lục Miên gửi lại. Cầu mong ơn trên cho bạn bình an!
                       Đà Nẵng đêm 10-09-2009
                          Trương Công Ảnh  

Nợ một lời hứa

Nợ một lời hứa
(Gửi Bốn Mắt)
Thiếu ông một ít nợ tình,
Ắt là phải trả lình xình không xong .
Nợ này có chạy lòng vòng
Anh em ta cả đừng hòng ví nhau
Mà thôi sòng phẳng cho mau
Bởi tui hứa gởi cũng lâu lắm rồi.
Hình của lớp tui chụp nhiều... rồi đem cất ví
Gởi cho ông ông mau chóng post lên nghe
Bạn bè ta nhiều người tri kỉ
Nhìn tấm hình chắc bọn nó khóc oe oe
Nghĩ lại...
Lúc còn trẻ sao quê mùa, cục mịch
Khi về già đổ đốn "ăn chơi"
Lúc nhà Lang, Sương, Nữ, Thọ
Khi sướng lên rủ chạy tới Khuê trung
Ghé già Hùng quậy tơi bời khói lửa
Rồi hằng tuần mở Hội Chiêu Anh
........................................
Mới vừa rồi rì rầm to nhỏ
Nghe nói chừng sắp đi đánh quả
Hình như mô bên nhà Phan Thị Thọ
Ông có biết không bắn tin tui với
Để tui lo xách bị chạy theo
Và thuận tiện tui kêu ông cùng tới
Hai đứa ta như thế cũng huề
................................................
Lời hứa đó bây giờ tui trả
Dù biết ông chẳng réo bao giờ
Tui có tật xin ông hãy xá
Khi ông về tui mời uống cà ...phơ


Một số hình ảnh hôm "quậy" ở nhà Hùng-Hạnh







Tìm trong hoang sử


TÌM TRONG HOANG SỬ
                   
Một bác bỏ buổi cày,
Một bác bỏ cuốc xe ôm,
Một ông trên giường bệnh.
Mấy anh bỏ buổi làm ....
Mấy anh em bác cháu ...
Mấy con tuấn mã
Ngược thời gian,
Bay nước đại về vùng hoang sử..
......................
Ta tìm gì?
Chân Lý!
Không!
Ánh trăng!
Không!
Ta tìm gì?
Thế gian bảo vật trân châu!
Không!
Bởi đã có rồi trên thửa ruộng,
Trên con tuấn mã.....
Trên bảng đen, trên những trang giấy....
......................
Vùng hoang sử, cũng rượu  gạo,
Cũng bạch mã, cũng chim xanh,
Cũng rơm rạ, hương nếp, hương cau.
Cũng tàu lá chuối trải tròn lấy làm mâm,
Đôi cọng trúc bẻ ra ta làm đủa,
Lại có nửa trăng vàng dát nhân gian.
.....................
Vùng hoang sử những Trúc những Mai.
Những  tháng tư rực rở sắc Huệ Lan
Đêm trăng rằm, hổ gầm vượn hú,
Trời xuân đến hội hè cơm nếp mới ....
................
Vùng hoang sử, Ta tìm  gì cơ chứ!
Như kẻ mộng du  giữa đêm đời thực tại,
Ta chập choạng Ta đi tìm lấy Ta.
                                               
                           Hoàng Minh
                          Kỳ Nam Viên
                           04 / Mậu Tý

Bản tin SG (TT)

Đây là một số hình ảnh ghi lại chuyến công du của Lý Trưởng tại Sài Gòn -
Bản tin của Tài Nguyên - PV Thông tấn phường- thường trú tại Sài gòn gửi về.

Vi hành đến thăm bạn Nguyễn Thị Ấn tại chợ Tân Định,
Lý trưởng giả vờ trả giá: "Ba ngàn đôi dép ni được không?"
Úy trùi ui! Trả chi mà mà rẻ mạt rứa!

Bây giờ mới "lộ nguyên hình" là Lý Trưởng 12A3.
Một bó hoa tươi thắm tặng bạn.

  PV Tài Nguyên                   Lý Trưởng                  Bạn Nguyễn Thị Ấn

Đến thăm Kim Hồng

PV. Tài Nguyên    Tóc Nguyệt    Nguyễn Thị Ấn  Lý Trưởng  Lê Công Tâm
Hội ngộ tại tư gia Bùi tiên sinh.

Ôi! Thật hấp dẫn!

Chúc mừng hội ngộ! Uống bia "không đủ đô", Lý trưởng xài "riệu thuốc"

Lý trưởng giới thiệu tác phẩm mới.

Thật là vui, nhưng mà trên bàn còn nhiều mồi quá.

Ngồi giữa Công Tâm và Kim Hồng là Dung - "Bà huyện" của Công Tâm

Thăm Lạc cảnh Đại Nam



(Còn tiếp)