Lê La Chủ Nhật.
Thứ năm, tôi nhận được tin nhắn của lão
lý. Nói thiệt nghe, nhìn thấy tin từ lý trưởng lòng cũng hơi lo lo… Bởi vì thường, lão nghiêm túc lắm! Lý trưởng
mà.! Những mẩu tin mà lão báo cho dân làng phần lớn đều là … hung tin! Nhất là vừa trải qua cơn bão số
tám. Đại loại như… thôi, không dẫn ra nưã. Nhưng đọc
kỹ thì là một
tin vui. Thì ra lão mời chủ nhật đi cà phê, lê la. Mây tui thở phào sung sướng, lòng
mưungf khấp khởi…
Sáng nay, đúng hẹn tôi lo đi chợ sớm để
có nhiều thì giờ mà đấu hót. Nhưng đột ngột nhận tin người em trai mời đi cà
phé với sui gia của hắn ta. (số là ông sui này từ xứ núi Ấn sôngTra vừa ra).
Tui hơi … cụt hứng. Nói thiệt đi với bạn bè thú vị
hơn nhiều. Ngồi với sui gia, mất công phải … giữ kẽ!
Phải nói năng cho … chuẩn. Mà ngặt nỗi cái miệng tui thì hay nói ... bậy. Hình như ngày nào không... nói bậy tui chịu hổng đươc. Mấy
thân hữu đừng chê cười tui nghe! Tôi vội vã phi xuống Lãng Tiêu. Ở đây mới chỉ có gã quản gia,
lão lý, gã mõ và đặc biệt là gã cạn hồ trường từ xứ ba kỳ xa xôi cũng có
mặt. Nhìn quanh
chỉ có một mình tui –Hà hà tui hôm nay là… bông huê duy nhất mới thích chớ. Bởi
rứa không phải tự nhiên mà ai cũng … đứng lên nhường
ghế cho tui! Giờ đây tui mới thấm thía câu … quảng
cáo; “Là con gái
thật tuyệt”! Tôi hỏi lão lý; “Răng có chừng ni người?” . Lão than phiền “Bữa
ni dân làng 12aba bướng bỉnh lắm! Nói tụi hắn không nghe”. Tui bèn … vặt lại bằng một câu chữ … nho hẳn
hoi để chứng tỏ cái trình độ nho học lỏm của mình; “Thượng bất chính, hạ tất (tắc) loạn”. (he he, tui nói rứa không biết có chuẩn
không? Bác nào thâm Nho-Hán … rộng nhớ phản hồi cho biết). Ý của tui là trách lão lý,
lâu ni lão có tổ chức hội hè chi đâu. Thậm chí dân làng mời mà lão cũng bận
việc gì không đến. Mới đối đáp mấy câu thì vợ chồng bác cả đến. Hội cà phê càng
trỏ nên rôm rả. Nói thiệt hồi nãy đến chừ tui nói năng thoải mái. Nãy chừ ở đây
ai cũng có vẻ bao dung, mặc tui ba hoa chích chòe. Nhưng bác
cả đến tui có vẻ … hơi khựng. Lão này tính hay … soi mói và
thường khắc khẩu với tui. Hễ tui
nói ra câu nào là y như lão nghĩ xiên nghĩ xẹo.
Mà khổ, tui thiệt thà như đếm nên thỉnh thoảng hay bị lão … lừa!trỏ thành trò cười mới tức chớ!
Hôm nay lão lý mời. Tụi tui … ăn thoải mái. (rứa
mà gã cạn hồ trường vẫn thích cà khịa. Lão nhìn
tui cười cười; “Nếu mà hôm nay bà Vân mời thì tôi ăn thoải mái. Còn ông
Ảnh mời thì tội ổng quá”. Hừ câu nói của gã làm tui muốn nổi điên. Chỉ có quản
gia là lúc nào cũng điềm đạm. Gã không ăn. Ngồi bên lão tui cứ nài nỉ mãi. Tui
mời lão ăn với tui cho vui. Cuối cùng, nể tình , tui và lão cùng ăn một đĩa
bánh mì xíu mại với pa tê. Trời ơi. Đúng là
ở đời không ai học được chữ ngờ. Không bao giờ tui nghĩ có một ngày… “hai đứa
cùng ăn ổ bánh mì’!
Bởi hồi xưa đi học tui ghét lão lắm. Lão là cờ đỏ của lớp, của trường, có vẻ ngầu
lắm, tui không ưa… Rứa đó mà từ hồi lớp 12A3 tái ngộ, bỗng dưng tui hết ghét
lão. Tôi càng thương mấy lão nữa mới lạ chớ! Quả là, mọi chuyện đều có thể xảy
ra. Một kết thúc rất ư là có hậu. Chúng tôi đã trở thành những bạn tốt của
nhau.
Mặc dù thỉnh thoảng bác cả
và bác Minh hơi cà khịa với tui, hơi … soi mói
tui nhưng hổng sao. Tui không bao giờ giận mà còn rất chi là dzui dzẻ. Định
bụng ngồi với các bạn một chút rồi đi … ca khác nhưng (lại nhưng), thình lình
có điện thoại của người bạn nhờ tui đến bệnh viện coi ngó giúp một người bạn
đang đau rất nặng. Tui vội vã từ giã các bạn để đến b. v. Ra khỏi quá mà tui
vẫn còn nghe lão cạn hồ trường nói với theo: “Nè, bà đi chăm sóc
cho bạn hay là chăm sóc cho chồng bạn?”. Thiệt hết biết cho cái sự cà khịa của
mấy lão bạn của
tui!
Mây Xanh
Lâu lâu cà khịa mới zui
Trả lờiXóaAi không cà khịa thì tui không mời
He he he