Thay lời muốn nói
Đọc hết chặng 1, rồi sang chặng 2 và chờ dài cả cổ mà chẻng thấy những N
chẹng nào tiếp theo cả, bùn quá đi thôi!
Tui cứ nghĩ có lẽ Người Đàn Bà Đi định chơi trò Kiếm
Hiệp hay reng mà để cho cái cổ của độc giả Giao Mùa thành cổ cổ hết rùi nè? Hay
là pà giận là hổng có ai chịu còm măng còm tre cho zui cửa zui nhà để mà còn có
chút hứng khởi mà đi tiếp... Pà ThoPhanThi ơi! Pà yên chí đi, tuy không ai lên
tiếng nhưng tui độ với pà là có nhiều người về nhà để theo dõi cuộc hành trình
tuyệt vời của pà ở trời tây mà họ có nằm mơ cả đời cũng không thấy (trong số đó
có cái thằng tui là Gàn đây!). Có chiện ni tui xin nói riêng với pà cùng pà con
dân mạng nghe thôi chứ ngoài ra đừng nói với ai nghe chưa? Là cái chuyện nhà
chị Bán Xôi ấy mà! Chị ta cứ la oi oái rèng là do cái chình độ vi tính vi téo của
chị ta quá ư là âm lịch, rèng là rất muốn về nhà để tham gia đấu hót với mọi
người cho zui, nhưng mỗi lần đụng tới cái còm-pu-tơ sao thấy hải hùng quá, mà
muốn làm một cái gì đó thì phải nhờ đến sự giúp đỡ của con cái thì thật phiền
hà nên chi chị ta đành im lặng.... Đó ...đó. ... pà nghe như rứa có được hông
chớ?
Đọc cái chặng 2 của pà ở phần mở đầu nói về cái Muolin của ông Doudet, làm
tui chợt nhớ tới anh chàng kỵ sĩ Don-Ki-hô-té cùng với giám mã Xancho Panxa của
mình đã có một cuộc quyết chiến với cối xay gió bởi sự tưởng tượng điên rồ của
mình trong tác phẩm DonKisote của nhà văn Cervantes ở thời Phục Hưng của Tây
Ban Nha và tui lại thấy cảm thương cho sự không tưởng của thầy trò anh chàng kỵ
sĩ. Và theo chân cuộc hành trình của pà tui cũng thật sự xúc động khi nghe pà
kể về hạt lúa của nước ta qua bao nỗi thăng trầm ở xứ người và nhất là cái nhà
bảo tàng bé nhỏ của tổ tiên người Việt lưu vong giữu lại ở xứ người về những gì
liên quan đến hạt lúa, hạt ngọc của quê hương. Tui cũng lại khéo tưởng tượng
rằng, giá như pà đi đúng vào vụ gặt mà có ai đó đốt những rạ cùng rơm giữa ánh
chiều tà, thì có lẽ pà sẽ lấy hết sức mình để hít mùi khói của rạ rơm để nghe
hương vị của quê nhà len trong huyết
quản có khi đến trào nước mắt...
Gàn tui vốn cục mịch khô khan, song khi đọc “mấy chặng” của pà tự nhiên
tui thấy lòng mình chùng lại và hình như có một cái gì đó ủy mị mơ màng. Hãy
tiếp đi pà Phan, mọi người đang mong nhiều nhiều lắm đó!
16/3/2015
Đồ Gàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét