Auvers sur Oise, nơi Vincent Van Gogh đã sống và vẽ
70 mươi ngày cuối đời mình .
Cũng như bao
nơi khác đã từng in dấu chân ông, Auvers
sur Oise kể từ ngày ông chọn để yên nghỉ,
là nơi hành hương của biết bao tín đồ yêu hội họa trên cả hành tinh. Và cả những ai tiếc thương người họa sĩ tài hoa,
giàu lòng nhân ái, đã luôn sống cho người khác ngay cả khi chết sẽ không khỏi
mũi lòng khi đứng trước mộ ông, hay căn
phòng trọ không đầy 9m nơi ông đã trút hơi thở cuốí cùng .
Hành trình lần nầy về Auvers sur Oise của tôi cũng chỉ là phần tiếp nối của hành trình theo
dấu chân Van Gogh.
Sau Arles và sau những ngày đen tối ở bệnh viện dành cho người điên ở Saint
-Remy de Provence, ông như hồi sinh khi đặt
chân đến Auvers sur Oise, một ngôi làng
cách Paris chừng 50km về hướng Tây Bắc.
Gần 80 bức vẽ trong khoảng thời gian 10 tuần, ông đã
kịp ghi lại trong tranh mình hình ảnh
ngôi làng hiền hòa đầy tình người nầy. Trong các bức họa chân dung của ông ta lại bắt gặp một bác sĩ Gachet, tận
tình với ông như “một người anh”, một ông
chủ nhà trọ Ravoux có cô con gái yêu
đơn phương ông say đắm, hay những
người nông dân bình dị bên thửa ruộng, rồi nhà thờ Auvers, con sông Oise, nơi
chứng kiến viên đạn kết thúc đời ông .
Tôi bắt đầu chuyến đi thăm của mình vào Chateau de
l’Auvers, một khuôn viên vườn rộng, nằm
trên đồi cao thả tầm nhìn mênh mông xuống
làng. Trong từng căn phòng, bạn được sống lại cái thời khắc của các họa sĩ trường
phái trừu tượng đầu thế kỷ 19 qua các bức tranh của họ. Cái thời mà
hình ảnh chưa thay thế được cây cọ
của nguời họa sĩ, những bức họa chân dung hay phong cảnh dưới bàn tay của họ
như những bức tranh 3D vừa hồn vừa sắc.
Thì ra Overs sur Oise đã được các họa sĩ chọn làm nơi đặt giá vẽ từ lâu, nhưng
Vincent Van Gogh mới là người đưa ngôi
làng nầy đến với công chúng.
Sau Chateau de L’Auvers là ngôi nhà của Van Gogh
(Auberge RAVOUX) nói là nhà của ông cho oai chứ thực ra ở đây ông chỉ thuê một căn phòng bé tí với
giá không thể rẻ hơn: 3,5 quan một ngày.
Một cái cầu thang gỗ ọp ẹp dẫn lên căn phòng của ông, theo lời cô Hướng dẫn
viên căn phòng nầy vẫn được giử nguyên như thời ông ở, tường vẫn nứt nẻ, vẫn màu
vôi cũ, chỉ có cái giường của ông là được mang sang phòng bên cạnh để khách du lịch
có chỗ đứng nghe thuyết minh . Rất tiếc là không có bức họa nàò của ông trên tường
mặc dù ông rất muốn có ngày tranh ông sẽ
được triễn lảm tại đây. Theo lời cô hdv , 80 bức họa ra đời trong thời
gian 70 ngày thì 68 bức thuộc về các bảo tàng quốc gia, 12 bức còn lại được lưu giữ trong
công chúng mà có bức lên đến gần 15 triêu đô la (chân dung bác sĩ Gachet- bức nầy
Van Gogh đã vẽ tặng vị bác sĩ của
mình)
Tôi chợt nghỉ về ông với những con số khủng về giá
tranh ông sau khi ông mất và rồi tiếc cho ông . Giá như ông sống thêm vài chục
năm nữa, giá như cái viên đạn ấy không chọn ông vào cái ngày định mệnh 27 tháng
07 năm 1890 ấy ông sẽ thấy được quả chín của mình. Sẽ thôi không phải đắn đắn đo
đo với số tiền 50 quan của Théo hằng tuần,
thôi không dằn vặt vì mình luôn là gánh nặng của em trai. Và có thể ông có một
căn phòng rộng hơn, ăn uống tốt hơn, bệnh tình như thế cũng sẽ thuyên giảm
nhanh hơn.
Và biết đâu ông sẽ có thời gian tạo một mái ấm cho
riêng mình. Trái tim đầy ắp yêu thương ấy luôn sợ cô đơn và cần biết bao một sự
chia sẻ!
Sau ngôi nhà trọ của ông là nhà thờ Auvers và con đường dẫn về nghĩa trang. Cũng như bao nhiêu nghĩa
trang ở nước Pháp , nghĩa trang Auvers sur Oise
nơi ông yên nghỉ tọa lạc trên đồi
cao . Tôi dừng xe dưới chân đôi, từ từ
đi bộ lên, vừa đi vừa hình dung chuyến đi cuối cùng của ông, có bạn bè và những người
yêu ông khiêng quan tài , có Théo là người thân duy nhất lặng lẽ đi bên anh
mình,buồn đến không khóc được.
Và rồi buồn quá Théo cũng đã đi theo anh 6 tháng sau đó.
Mộ ông không
có trong tranh vẽ của ông , ông và Théo nằm cạnh nhau, gần đến độ người ta tưởng chỉ
có một . Họ chết cũng như sống, luôn có nhau.
Biết bao sách vở, phim ảnh đã viết về ông. Tất cả đều có cùng một kết thúc là ông bắn vào ngực mình để kết thúc cuộc
đời ở tuổi 37.
Gần đây nhất tôi được đọc một cuốn sách viết về cái chết của Van Gogh của Robert Morel.
Robert Morel đưa ra
các chứng cứ Van Gogh không tự tử
“Vincent Van Gogh ne s’est pas succidé”.
Môt sự thật được chấp nhận hơn trăm năm
bổng được lật lại với muôn ngàn dấu hỏi
xen lẫn tức tối của những người yêu quí ông.
Viên đạn xuyên qua ngực ông không phải do ông tự bắn
mà là một viên đạn lạc . Rober
Morel còn dám khẳng định là tác giả của
viên đạn ấy có mặt trong các bức vẽ bên
dòng sông l’ Oise của ông.
Họ không cố tình, họ bắn cá, bắn lá , bắn chim như một thú tiêu khiển thời gian trong khi
Vincent vẽ. Và rồi ông đã trúng đạn lạc của họ.
Nhưng Vincent
không muốn anh em nhà Secretan phải
hệ lụy. Ông khuyên họ nên lên thuyền về nhà, ông chờ cho họ đủ thời gian biến
khỏi hiện trường an toàn rồi một mình lảo
đảo ôm vết thương về nhà trọ.
Ông chỉ nói
thật với Théo và và yêu cầu em mình giữ
kín bí mật.
Vì thế cho nên Théo
không bao giờ nói “Vincent tự tự”mà chỉ nói là “anh ấy đã
chết” (Théo ne dira jamais Vincent
s’est succidé, il dira il est mort).
Còn Vincent thì
« Je l’ai fait pour le bien de tous » : « Tôi làm thế sẽ tốt
hơn cho mọi người ».
Mọi người đã không
hiểu đúng từ « làm thế » của
ông. « Làm thế » không phải là tự tử như đã từng diễn nghĩa từ trăm năm qua mà là
« tránh liên lụy » (cho anh em nhà Secretan)
Cho nên Théo đã nói
« Il était tellement bon ».
Đúng là Van Gogh. Ông luôn sống cho người khác, từ
cái cô gái điếm tên Sien ở Hà Lan đến những
người thợ mỏ ở Borrinage. ..ông luôn
nghĩ về họ.
Nhưng tiếc
thay ông chỉ có một cuộc đời, mà cuộc đời
ấy thì lại quá ngắn.
Tôi xin mượn đoạn kết
của Robert Morel để khép lại những suy nghĩ của mình :
« Pour la dernière
fois, comme Jesus, Vincent a donne sa vie pour les autres (les frères
Secretan). La mort de Vincent comme son œuvre, charitable et exemplaire. Elle coïncide
parfaitement avec sa vie et avec son
œuvre. »
Thophanthi
Chateau d'Auvers sur Oise.
Eglise du village
Lối vào lâu đài
Cầu thang lên phòng
Lối về nghĩa trang
Ngày ấy
Nơi yên nghỉ của ông
Nơi đây ông đã ở
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét