Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

Thư của Nguyễn Khoa Lương Bảo

Thư của một người bạn hồi 10C1- 11C1
Hẳn các bạn lớp 10C1 và 11C1 còn nhớ Nguyễn Khoa Lương Bảo, anh chàng đẹp trai, hát hay, ngồi ở bàn trên cùng với Hồ Xuân Tịnh, Nguyễn Khoa Chiến và Lê Thanh Quang.
Bặt tin 40 năm, may mắn là nhờ ông Gút-gồ, Bảo đã tìm ra địa chỉ Email quản gia Tư Cận, vậy xin thông báo để dân làng cùng vui.

Tịnh thân,
Tao rất mừng vì đã liên lạc được với mày. Cũng nhờ anh Tịnh nhà mình bây giờ đã là phó giám đốc nên tao mới kiếm được. Đã 40 năm rồi bây giờ mới biết được tin của anh chàng bạn thân ngồi sát bên nhau ở 10C1 lại biết thêm rằng anh bạn này đang có một cuộc sống thành công ở quê hương Đà Nẵng yêu dấu. Muốn nói với mày nhiều thứ lắm vì đã 40 năm rồi mình chưa có dịp nói chuyện với nhau vì tao cũng không biết bắt đầu từ đâu. Muốn hỏi mày nhiều thứ lắm nhưng cũng không biết hỏi cái gì trước. Có lẽ cái mà tao cần hỏi trước tiên là mày có tin tức gì của mấy thằng bạn ban C của mình hồi đó không?. Tao có liên lạc với Võ thế Bình, Hoàng Anh Kỷ. Huỳnh Pháp thì đang ở Houston, Texas. Mấy bông hoa lớp mình hồi 10C1 thì hoàn toàn không biết gì hết. Tao chỉ biết tin một số bông hoa lớp 11C1 mà thôi. Võ thị Hồng Sa đang ở Los Angeles bây giờ gặp lại chắc mày nhận không ra đâu. Hồi đó ốm như cò hương ngực thì phẳng lì như phi trường vậy mà bay giờ mập ra nhiều. Nguyễn thị Thịnh nghe nói còn ở Việt Nam và bây giờ là đại gia bên đó . Thuý Loan thì mất rồi chắc mày cũng biết. Tao cũng biết thầy Trần Thông chủ nhiệm lớp mình mất rồi. Tao cũng buồn lắm. Thầy Thông là người thầy mà tao kính mến nhất. Hình như hồi đó tao nhớ thầy đi chiếc Velo Solex cà rịch cà tàng. Sau này tao cũng đi dạy học trước khi qua Mỹ nên càng hiểu rõ hơn tấm lòng của thầy.
Tịnh thân,
Gia đình của mày thế nào. Con cái ra sao kể cho tao nghe được không? Tao bây giờ đã lên chức ông ngoại rồi, cuộc sống cũng bình thường trên nước Mỹ này con cái cũng trưởng thành chỉ còn đứa nhỏ nhất đang học lớp 10. Tao cũng thường qua Thái Lan công tác nay biết tin của mày thì nếu có dịp đi Thái sẽ chuồn về Đà Nẵng thăm tụi mày.
Trương Công Ảnh thì tao nhớ chứ, một con người hết sức tài hoa. Ảnh và Bùi Đức Nhược hồi đó đến nhà tao chơi nhạc lại làm nguyên bộ trống cho tao hình như cũng có mày nữa mà. Tao còn nhớ mày thổi harmonica dữ dội lắm mà. Sau này "trôi theo đời cơm áo" nên "bao nhiêu ngày yêu dấu tan theo". 
Vài hàng thăm mày. Chúc mày và gia đình luôn vui vẻ khỏe mạnh.
Thân
Nguyễn Khoa Lương Bảo





Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

Bên bờ hư ảo


Bên bờ hư ảo

Thương tặng bạn Hồ Tân
Lớp trưởng 12A1-Trường Trung Học Phan Châu Trinh Đà Nẵng
Khóa 1975-1976

Đến thăm bạn đang nằm trên giường bệnh
Một hình hài như sắp trở về không
Chỉ thấy những giọt thuốc chuyền rơi... rơi... lặng lẽ
Theo đường vên để níu giữ một linh hồn.

Đâu rồi một thân hình cường tráng thuở đôi mươi
Với những bước đi vững tin đầy mơ ước
Theo tiếng gọi thiêng liêng đi dựng xây đất nước
Bằng ngòi bút mang hình trái tim thắm tình dân.

Bốn mươi năm bôn ba chuyện cơm áo phù vân
Ngày trở lại quê nhà với dáng hình bất động
Không còn đủ thời gian để dành sự sống
Bạn nằm đó lúc mê lúc tỉnh vô thường.

Mẹ già ở phòng bên tóc trắng như sương
Lụm cụm rẫy run quên mình còn đang hiện hữu
Muỗng cháo ngậm vào đã quên cả nuốt
Không nhớ đứa con đầu lòng đang đứng bên bờ hư ảo nhân sinh.

Cầm tay bạn mà lòng thấy rưng rưng
Gọi tên bạn như lạc vào miền hoang tưởng
Kiếp con người sao thoát khỏi vòng nghiệp chướng
Thuở áo trắng sân trường xin nối lại tình thân...

30/3/2015
Trương Công Ảnh



Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2015

Auvers sur Oise

Auvers sur Oise, nơi Vincent Van Gogh đã sống và vẽ 70 mươi ngày cuối đời mình .
Cũng  như bao nơi khác đã từng in dấu chân  ông, Auvers sur Oise  kể từ ngày ông chọn để yên nghỉ, là nơi hành hương của biết bao tín đồ yêu hội họa trên cả hành tinh. Và  cả những ai tiếc thương người họa sĩ tài hoa, giàu lòng nhân ái, đã luôn sống cho người khác ngay cả khi chết sẽ không khỏi mũi lòng khi đứng trước  mộ ông, hay căn phòng trọ không đầy 9m nơi ông đã trút hơi thở cuốí cùng .
Hành trình lần nầy về Auvers sur Oise của tôi  cũng chỉ là phần tiếp nối của hành trình theo dấu chân Van Gogh.
Sau Arles và sau những ngày  đen tối ở bệnh viện dành cho người điên ở Saint -Remy  de Provence, ông  như hồi sinh  khi  đặt chân đến Auvers sur Oise, một ngôi làng  cách Paris chừng  50km  về hướng Tây Bắc.
Gần 80 bức vẽ trong khoảng thời gian 10 tuần, ông đã kịp ghi lại trong tranh mình  hình ảnh ngôi làng hiền hòa  đầy tình người  nầy. Trong các bức họa chân dung  của ông ta lại bắt gặp một bác sĩ Gachet, tận tình với ông như “một người anh”, một ông  chủ nhà trọ Ravoux có cô con gái yêu  đơn phương  ông say đắm, hay những người nông dân bình dị bên thửa ruộng, rồi nhà thờ Auvers, con sông Oise, nơi chứng kiến viên đạn kết thúc đời ông .
Tôi bắt đầu chuyến đi thăm của mình vào Chateau de l’Auvers, một khuôn viên  vườn rộng, nằm trên đồi cao  thả tầm nhìn mênh mông xuống làng. Trong từng căn phòng, bạn được sống lại cái thời khắc của các họa sĩ trường phái trừu tượng đầu thế kỷ 19 qua các bức tranh của họ.  Cái thời mà  hình ảnh chưa thay thế được  cây cọ của nguời họa sĩ, những bức họa chân dung hay phong cảnh dưới bàn tay của họ như những bức tranh 3D   vừa hồn vừa sắc. Thì ra Overs sur Oise đã được các họa sĩ chọn làm nơi đặt giá vẽ từ lâu, nhưng Vincent Van Gogh  mới là người đưa ngôi làng nầy đến với công chúng.
Sau Chateau de L’Auvers là ngôi nhà của Van Gogh (Auberge RAVOUX) nói là nhà của ông cho oai chứ thực  ra ở đây ông chỉ thuê một căn phòng bé tí với giá  không thể rẻ hơn: 3,5 quan một ngày.
Một cái cầu thang gỗ ọp ẹp  dẫn lên căn phòng của ông, theo lời cô Hướng dẫn viên căn phòng nầy vẫn được giử nguyên như thời ông ở, tường vẫn nứt nẻ, vẫn màu vôi cũ, chỉ có cái giường của  ông  là được mang sang phòng bên cạnh để khách du lịch có chỗ đứng nghe thuyết minh . Rất tiếc là không có bức họa nàò của ông trên tường  mặc dù ông rất muốn có ngày tranh ông sẽ được triễn lảm tại đây. Theo lời cô hdv , 80 bức họa ra đời trong thời gian  70 ngày thì 68 bức  thuộc về các bảo tàng  quốc gia, 12 bức còn lại được lưu giữ trong công chúng mà có bức lên đến gần 15 triêu đô la (chân dung bác sĩ Gachet- bức  nầy  Van Gogh đã vẽ tặng vị bác sĩ  của mình)
Tôi chợt nghỉ về ông với những con số khủng về giá tranh ông sau khi ông mất và rồi tiếc cho ông . Giá như ông sống thêm vài chục năm nữa, giá như cái viên đạn ấy không chọn ông vào cái ngày định mệnh 27 tháng 07 năm 1890 ấy ông sẽ thấy được  quả  chín của mình. Sẽ thôi không phải đắn đắn đo đo với số tiền  50 quan của Théo hằng tuần, thôi không dằn vặt vì mình luôn là gánh nặng của em trai. Và có thể ông có một căn phòng rộng hơn, ăn uống tốt hơn, bệnh tình như thế cũng sẽ thuyên giảm nhanh hơn.
Và biết đâu ông sẽ có thời gian tạo một mái ấm cho riêng mình. Trái tim đầy ắp yêu thương ấy luôn sợ cô đơn và cần biết bao một sự chia sẻ!
Sau ngôi nhà trọ của ông là nhà thờ Auvers và con đường  dẫn về nghĩa trang. Cũng như bao nhiêu nghĩa trang ở nước Pháp , nghĩa trang Auvers sur Oise  nơi ông yên nghỉ  tọa lạc trên đồi cao  . Tôi dừng xe dưới chân đôi, từ từ đi bộ lên, vừa đi vừa hình dung chuyến đi  cuối cùng của ông, có bạn bè và những người yêu ông khiêng quan tài , có Théo là người thân duy nhất lặng lẽ đi bên anh mình,buồn đến không khóc được.
Và rồi buồn quá Théo cũng đã đi theo anh  6 tháng sau đó.
Mộ ông  không có trong tranh vẽ của ông , ông và  Théo  nằm cạnh nhau, gần đến độ người ta tưởng chỉ có một . Họ chết cũng như sống, luôn có nhau.
Biết bao sách vở, phim ảnh  đã viết về ông. Tất cả đều có cùng một kết  thúc là ông bắn vào ngực mình để kết thúc cuộc đời  ở tuổi 37.
Gần đây nhất tôi được đọc một cuốn sách viết  về cái chết của Van Gogh của Robert Morel.
Robert Morel đưa ra  các chứng cứ  Van Gogh không tự tử “Vincent Van Gogh ne s’est  pas succidé”. Môt sự thật được chấp nhận  hơn trăm năm bổng được lật lại với muôn ngàn  dấu hỏi xen lẫn tức tối của những người yêu quí ông.
Viên đạn xuyên qua ngực ông không phải do ông tự bắn mà  là một viên đạn lạc . Rober Morel  còn dám khẳng định là tác giả của viên đạn ấy có mặt trong các bức  vẽ bên dòng sông l’ Oise của ông.
Họ không cố tình, họ bắn cá, bắn lá , bắn chim  như một thú tiêu khiển thời gian trong khi Vincent  vẽ. Và  rồi ông đã trúng đạn lạc của họ.
Nhưng Vincent  không muốn  anh em nhà Secretan phải hệ lụy. Ông khuyên họ nên lên thuyền về nhà, ông chờ cho họ đủ thời gian biến khỏi hiện trường  an toàn rồi một mình lảo đảo ôm vết thương về nhà trọ.
Ông  chỉ nói thật  với Théo và và yêu cầu em mình giữ kín bí mật.
Vì thế cho nên Théo không bao giờ nói  “Vincent  tự tự”mà chỉ nói là “anh  ấy  đã chết” (Théo ne dira jamais  Vincent s’est  succidé, il dira il est mort).
Còn Vincent thì « Je l’ai fait pour le bien de tous » : « Tôi làm thế sẽ tốt hơn cho mọi người ».
Mọi người đã không hiểu  đúng từ « làm thế » của ông. « Làm thế » không phải là tự tử như  đã từng diễn nghĩa từ trăm năm qua mà là « tránh liên lụy » (cho anh em nhà Secretan)
Cho nên Théo đã nói « Il était tellement bon ».
Đúng là  Van Gogh. Ông luôn sống cho người khác, từ cái cô gái điếm tên Sien ở Hà Lan đến  những người thợ  mỏ ở Borrinage. ..ông luôn nghĩ về họ.
Nhưng tiếc thay  ông chỉ có một cuộc đời, mà cuộc đời ấy thì lại quá ngắn.
Tôi xin mượn đoạn kết của Robert Morel  để khép lại những suy nghĩ của mình :

«  Pour la dernière fois, comme Jesus, Vincent a donne sa vie pour les autres (les frères Secretan). La mort de Vincent comme son œuvre, charitable et exemplaire. Elle coïncide parfaitement avec  sa vie et avec son œuvre. »

Thophanthi

Chateau d'Auvers sur Oise.

Eglise du village

Lối vào lâu đài

Cầu thang lên phòng

Lối về nghĩa trang

Ngày ấy

Nơi yên nghỉ của ông

Nơi đây ông đã ở


Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

Đà Nẵng tháng ba

 
Đà Nẵng tháng ba

Tháng ba về trời Đà Nẵng xanh trong
Thành phố lung linh bên dòng sông Hàn diễm lệ
Đã qua rồi một thời dâu bể
Bốn mươi mùa xuân âm vang một điệp khúc oai hùng.

Một Đà Nẵng ngoan cường
Một Đà Nẵng kiên trung
Đứng dậy, đi lên bằng niềm tin và ý chí
Bằng sức mạnh kết đoàn cùng lòng dân bền bĩ
Đã làm nên những kỳ tích diệu kỳ.

Người Đà Nẵng vẫn còn mơ về Đà nẵng
Huyền thoại một sông Hàn mầu nhiệm bóng Tiên Sa
Một Ngũ Hành Sơn mờ ảo dưới trăng ngà
Từ võ trứng của Giao Long mà Thần Kim Quy gửi lại.

Cáp treo Bà Nà như những chiếc nôi ru thời đại
Vẫy gọi Sơn Trà vang vọng đến Hoàng Sa
Biển đảo thân yêu tuy còn phải cách xa
Là một phần giang sơn thiêng liêng không thể tách rời của Tổ Quốc.

Đà Nẵng thân yêu vẫn mãi hoài thao thức
Trong quá khứ rạng ngời của hào khí tháng ba
Thành phố đang chuyển mình hòa điệu khúc ngợi ca
Về những anh linh đã hóa thân vào sông núi.

Xin cám ơn
Mỗi con đường
Mỗi dòng sông
Mỗi góc phố
Xin cám ơn
Những bàn tay
Những khối óc
Những trái tim
Cho Đà Nẵng hôm nay vươn lên tầm cao mới
Cùng cả nước hòa ca mừng ngày thống nhất khải hoàn.

24/3/2015

Hoàng Trương

Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

Sấp ngửa

Sấp ngửa

Cuộc đời
Như một đồng xu
Mặc tay người gieo
Sấp - ngửa
Mặt nầy phơi ngoài ánh sáng
Mặt kia chìm trong bóng tối
Vô giác vô tri vô cảm vô thường.

Con người
Giống như đồng xu
Tự quay dưới vòm nhân thế
Một nửa là ban ngày
Một nửa là ban đêm
Sấp ngửa trước vòng danh lợi
Thành con tắc kè biến đổi màu da.

Tình yêu
Hiện hữu trong ta
Một nửa là khổ đau
Một nửa là hạnh phúc
May thì trong
Rủi thì đục
Sấp ngửa phận người thôi khép lại bờ mi.

15/3/2015
Mạc Nhân

 

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

Chặng 3

Chặng 03, viết theo  tiếng gọi nơi… lão Gàn.

PARIS.
Nắng ấm Paris gọi mời, rồi thêm  những người  bạn nhìn cái tháp  Eiffel   vừa mới post lên FB hôm  trước  than than thở thở  là nhớ Paris quá Thọ ơi .
Thôi  thì vì những người bạn vốn có nợ mà không  có duyên với Paris, tôi quyết định  quanh Paris một vòng cho các bạn mình.
Này nhé:
Xuống  Metro ở Cluny de la Sorbonne ,  dọc đường Saint Michel để đến  vườn Luxembourg .
Mùa đông vừa qua, mà xuân lại vừa mới đến nên cây  lá trong vườn chơ vơ. Chợt nhớ đến ông Phạm Trọng Cầu với “nghe rơi bao lá vàng ngập  dòng nước sông Seine” mà cười thầm cho cách ví von . Bởi lẽ lá trong vườn Lux muốn rơi đước tới sông Seine thì chỉ có bão mới làm đươc!
Terrasse của các cà phê vẫn còn lác đác người. Hình như thiên hạ  còn dè dặt với cái nắng đầu xuân.
Khăn quấn quanh cổ, pull over, manteau quanh người vẫn nghe cái lạnh thấm vào tận xương tủy.
Gọi một ly cà phê sữa (un crème), liều mình ngồi ngoài hiên để tiện ngắm trời đất, để rồi tự an ủi là nhâm nhi ly cà phê giữa Paris,  bên vườn Lux nồng nàn thế nầy mà chui tọt  vào bên trong sưởi ấm thì quả là phí.
Những cái ghế trong vườn cũng lưa thưa  người. Quanh hồ, những người một mình thì đọc sách hoăc tư lự, các bạn trẻ hai mình thì ôm nhau sưởi ấm và hôn nhau giữa thanh thiên bach nhật.
Tôi lại nhớ đên ông Anatone France  với  La rentrée
 « Je vais vous dire ce que me rappellent, tous les ans, le ciel agité de l'automne et les feuilles qui jaunissent dans les arbres qui frissonnent, je vais vous dire ce que je vois quand je traverse le Luxembourg  dans les premiers jours d'octobre, alors qu'il est un peu triste et plus beau que jamais, car c'est le temps où les feuilles tombent une à une sur les blanches épaules des statues. Ce ce que je vois dans ce jardin, c'est un petit bonhomme qui, les mains dans ses poches et sa gibecière au dos, s'en va au collège en sautillant comme un oiseau. Ma pensée seule le voit, car ce petit bonhomme est une ombre : c'est l'ombre du moi que j'étais il y a vingt cinq ans »
Sau nầy ông Thanh Tịnh đã có phiên bản «Tôi đi học» cũng  na ná như thế mà mỗi chúng ta hình như ai cũng thuộc lòng, ai cũng bâng khuâng dù ở tuổi nào mỗi khi mùa tựu trường đến
Rồi  Jean Paul  Sartre và Simone de Beauvoir, họ đã từng hen hò nơi đây lúc còn là sinh viên , họ trở  thành cặp đôi kỳ lạ của thế kỷ với  câu nói đầy ẩn ý của Simone : «la main dans le machin ou le machin dans la main mais jamais le machin dans  le machin»
Hiểu sao đây các đồng môn francophiles?
Sau  ly ca phê bên terrasse,  tôi tiếp tục  ngược  lên Pantheon để đi xuống  Place Contrescarpe, đổ dọc Mouffetard để thăm cô gái Nga chơi Accordéon ở cuối đường. Đã bao năm rồi, vẫn chỗ ấy, vẫn cây đàn ấy, vẫn cái âm điệu da diết ấy như trở thành một phần hồn của con phố đi bộ nầy.
Và tui, cái người xa quê tạm thời vẫn không khỏi xốn xang mỗi khi nghe  Chiều Mat cơ va, hay trở về Sorrento của cô.
Bỏ một euro vào cái mủ dưới chân cô, cô mĩm cười cám ơn như nhận ra người quen.
Sau một bữa trưa rất sinh viên trên đường Mouffetard, tôi lại ngược lên Saint Michel để đến Librairie Gilbert mua một ít sách mang về Việt Nam .
Cơ man là sách, một tòa nhà năm tầng với đủ các loại sách… Tha hồ nhé !
Tầng một dành cho Littérature và Roman  historique. Trên quầy sách văn học Châu Á các tác giả Tàu, Nhật, Hàn chiếm gần hết diện tích. Việt Nam ta có Dương Thu Hương, có Bùi Ngọc Tấn, có Dạ Ngân, có Nguyễn ngọc Tư  và cái ông Vũ Đình Giang nào đó.
Cuốn sách mới nhất của Dương Thu Hương là « Les collines d’eucalyptus» nối tiếp câu chuyện của «Santuaire du Cœur» ra đời  vào năm 2011. Chuyện kể về một anh chàng tên Thanh, sinh ra trong một gia đình miền Bắc có bố mẹ là giáo viên chuẩn mực, mười sáu tuổi, Thanh phát hiện bố mình làm tình với cô bé  hàng xóm mà anh thầm yêu trên đồi Eucalyptus. Thiên đường sụp  đổ, anh bỏ nhà vào Nam, lang thang khắp nơi, làm đủ các nghề kể cả làm điếm để rồi sau đó trở thành phi công trẻ của một  phụ nữ  lỡ thời lắm tiền.
Cuốn thứ hai cũng lãng nhách như cuốn 01, gần 600 trang mà đọc xong không biết mình đã đọc gì nếu không  muốn nói là một cuốn ba xu kéo dài.
Cũng anh chàng Thanh ấy  nhưng trong Collines d’ Eucalyptus  là một câu chuyện khác. Mười sáu tuổi anh phát hiện mình lưỡng tính, bỏ nhà vào Đà Lạt, rồi đi làm, rồi giết người, rồi ở tù…
Câu chuyện được lồng trong bối cảnh xã hội Việt Nam thời hậu chiến, sặc mùi phản động, với quan điểm chống đảng toàn phần của tác giả.
Tôi đọc gần khá nhiều  các tác phẩm của bà. Thời trẻ đã từng thổn thức với «Chuyện tình kể trước lúc rạng đông», với «Bên kia bờ ảo vọng». Đến khi về già vẫn còn đê mê  với Terre des oublis (…) hay  «Au Zenith»  (Đỉnh cao chói lọi) những cuốn sách mà bà cho ra đời ở Pháp.
Văn bà vừa sâu sắc vưà tinh tế,  đi vào từng rung cảm sâu kín nhất của tâm hồn, như  nói hộ suy nghĩ của người khác…
Nhưng phải nói từ «Terre des oublis» sách bà ít hấp dẫn tôi, Cứ như bà đã cạn nguồn, cứ như bà viết theo thị hiểu  người đọc hơn là cảm xúc. Bà lấp đầy các trang bằng các món ăn Viêt, cách nấu cách làm, rồi các lễ nghi, tập quán … Cái khoản ni thì chắc là người Pháp mê lắm.
Sách của Patrick Modiano đỏ cả quầy văn học Pháp. Mà cũng đúng thôi vì giải Nobel văn chương năm 2014 đã  thuộc về ông. Và ông  cũng là người Pháp thứ 12 nhận giải nầy. Nói đên ông tôi lại nhớ đến ông  anh, ông  bạn già của mình. Anh mê  tơi cuốn  «Dans le Cafe de la  jeunesse perdue» của  Modiano, anh  tìm thấy bóng dáng bạn mình trong các nhân vật của Modiano, rồi anh  viết về  cà phê  thời  jeunesse của anh, của những người bạn mất phương hướng của anh những năm 70.

Mua cuốn «Pour que tu ne te perdes  pas dans le quartier » về tặng anh. Ông bạn tui hẳn sẽ vui lắm khi biết người ở xa vẫn nhớ tới mình…

ThoPhanthi
Metro

Terrasse cafe

Cafe

Vườn Lux

Vườn Lux

Vườn Lux

Mouffetard

Place Contrescarpe

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Thay lời muốn nói

 
Thay lời muốn nói

                     Đọc hết chặng 1, rồi sang chặng 2 và chờ dài cả cổ mà chẻng thấy những N chẹng nào tiếp theo cả, bùn quá đi thôi!
Tui cứ nghĩ có lẽ Người Đàn Bà Đi định chơi trò Kiếm Hiệp hay reng mà để cho cái cổ của độc giả Giao Mùa thành cổ cổ hết rùi nè? Hay là pà giận là hổng có ai chịu còm măng còm tre cho zui cửa zui nhà để mà còn có chút hứng khởi mà đi tiếp... Pà ThoPhanThi ơi! Pà yên chí đi, tuy không ai lên tiếng nhưng tui độ với pà là có nhiều người về nhà để theo dõi cuộc hành trình tuyệt vời của pà ở trời tây mà họ có nằm mơ cả đời cũng không thấy (trong số đó có cái thằng tui là Gàn đây!). Có chiện ni tui xin nói riêng với pà cùng pà con dân mạng nghe thôi chứ ngoài ra đừng nói với ai nghe chưa? Là cái chuyện nhà chị Bán Xôi ấy mà! Chị ta cứ la oi oái rèng là do cái chình độ vi tính vi téo của chị ta quá ư là âm lịch, rèng là rất muốn về nhà để tham gia đấu hót với mọi người cho zui, nhưng mỗi lần đụng tới cái còm-pu-tơ sao thấy hải hùng quá, mà muốn làm một cái gì đó thì phải nhờ đến sự giúp đỡ của con cái thì thật phiền hà nên chi chị ta đành im lặng.... Đó ...đó. ... pà nghe như rứa có được hông chớ?
                     Đọc cái chặng 2 của pà ở phần mở đầu nói về cái Muolin của ông Doudet, làm tui chợt nhớ tới anh chàng kỵ sĩ Don-Ki-hô-té cùng với giám mã Xancho Panxa của mình đã có một cuộc quyết chiến với cối xay gió bởi sự tưởng tượng điên rồ của mình trong tác phẩm DonKisote của nhà văn Cervantes ở thời Phục Hưng của Tây Ban Nha và tui lại thấy cảm thương cho sự không tưởng của thầy trò anh chàng kỵ sĩ. Và theo chân cuộc hành trình của pà tui cũng thật sự xúc động khi nghe pà kể về hạt lúa của nước ta qua bao nỗi thăng trầm ở xứ người và nhất là cái nhà bảo tàng bé nhỏ của tổ tiên người Việt lưu vong giữu lại ở xứ người về những gì liên quan đến hạt lúa, hạt ngọc của quê hương. Tui cũng lại khéo tưởng tượng rằng, giá như pà đi đúng vào vụ gặt mà có ai đó đốt những rạ cùng rơm giữa ánh chiều tà, thì có lẽ pà sẽ lấy hết sức mình để hít mùi khói của rạ rơm để nghe hương vị của quê nhà len trong  huyết quản có khi đến trào nước mắt...
                    Gàn tui vốn cục mịch khô khan, song khi đọc “mấy chặng” của pà tự nhiên tui thấy lòng mình chùng lại và hình như có một cái gì đó ủy mị mơ màng. Hãy tiếp đi pà Phan, mọi người đang mong nhiều nhiều lắm đó!

16/3/2015

Đồ Gàn

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Người đàn bà đi - Chặng 2

CỐI XAY GIÓ
Giã từ  hoaì niệm với Vincent Van Gogh, tôi  tiếp tuc đi về phía Nam theo lộ trình đã mặc định trước khi vượt biên qua Thụy sĩ.
Trạm dừng đầu tiên là …cái cối xay gió của ông Daudet.
Cối xay gió  Daudet nằm trên một ngọn đồi thuộc làng Fontvieille. Nếu không gọi là Moulin de Daudet thì chẳng ai dừng lại để thăm . Thì ra ông Daudet không sống ở đây, mỗi lần ông về vùng Fontvieille, ông thường nghỉ đêm tại lâu đài Mautauban và Lettres de mon Moulin được viết tại...Paris.
Mà không sao, ông Tố Hữu cũng đã viết bài thơ “Hoan hô chiến sĩ Điện Biên” đầy khí thế ...xung trận với
“Mường Thanh, Hồng Cúm, Him Lam
Hoa mơ lại trắng, vườn cam lại vàng...”
làm mọi người cứ ngỡ ông đang ở Điện Biên Phủ vào thời điểm hào hùng của lịch sử ấy. Nhưng không, ông viết bài thơ nầy ở Hà Nội và lúc đó hình như ông chưa từng lên Điện Biên.
Tôi lên đồi chụp một bức hình cái cối xay gió, hỏi bạn Pi xem cái cối xay gió ...để làm gì. Bạn Pi giải thích là để xay lúa mì ra thành... bột mì. Người nông dân khi lên cối xay thì kệ nệ mang theo túi lúa mì , khi về thì về với túi bột mì. Tất cả các khâu xay , giã , giần, sang  đều một mình cái anh cối xay gió làm ,tất nhiên là với với sự điều khiển của anh meunier. Do đó mới có bài hát “meunier, tu dors, ton moulin va trop vite, meunier, tu dors ton monlin va trop fort...”
Sau cái cối xay gió tôi đi về Arles bằng le Vieux chemin d’Arles. Con đường làng ngoằn ngoèo vòng quanh các dãy núi đá , khi ẩn khi hiện các vườn ô liu dẫn đến Les Baux –de – Provence, một trong những ngôi làng đẹp nhất nước Pháp nằm ở lưng chừng trời (trên đỉnh núi ) mà muốn lên thăm phải có đôi chân thật chắc.
Mà đã lên rồi thì chỉ muốn ở lại đêm, khi mà các khách du lịch đoàn đã về nghĩ ở Arles, khi mà cái cái yên tỉnh được trả lại cho làng, bạn tha hồ mà thả tầm nhìn xuống các thung lũng bên dưới, mà lang thang trên các con đường hẹp len lỏi quanh làng, mà nghe các tảng đá kể chuyện quá khứ.
Và nếu lãng mạn một tí, bạn sẽ sắm vai anh chăn cừu đang yêu, đang kể cho cô chủ Stephannette chuyện đám cưới các vì sao, chuyện cái ngôi sao đẹp nhất đang dần đi vào giấc ngủ trên vai mình (Các vì sao - Alphonse Daudet)
Buổi tối ở Arles buồn hiu. Vì không phải là mùa du lịch nên hàng quán, khách sạn đóng cửa gần hết. Thôi thì ngủ lại một đêm để ngày mai đi thăm Camargue.
Camargue được biết đến như một vùng duy nhất ở Pháp có trồng lúa. Lich sử hạt lúa ở đây ít nhiều có dính dáng đến câu chuyện của 20.000 nông dân Viêt Nam được “mẫu quốc” tuyển mộ sang Pháp để làm lính thợ năm 1939 (Travailleurs indochinois-Pierre Daum).
Thực ra hạt lúa đã xuất hiện ở vùng delta sông Rhone nầy từ thế kỷ thứ 17. Nhưng vì là vùng nước mặn, lúa chỉ như một loại cây để rửa mặn trước khi trồng  các loại cây khác.Việc thu hoạch lúa để lấy gạo chỉ là số 0.
Năm 1939, trong số những người lính thợ được tuyển sang Pháp chủ yếu là để làm việc ở những nhà máy chế tao vũ khí, thuốc súng thay cho những người đàn ông Pháp phải ra trận,người Pháp chợt nghĩ ra sao không tận dụng kiến thức trồng lúa của họ để khiến cây lúa ở vùng nước mặn nầy cho ra sản phẩm là hạt gạo.Thế là một số người được đưa về đây, họ giải mặn nước, họ gieo, họ cấy,họ trồng theo kinh nghiệm sẵn có. Đồng lúa Camargue thực sự hình thành từ đấy.
Từ Arles về Camargue không xa . Chỉ 20 phut là bạn đã có thể đứng giữa cánh đồng lúa mênh mông. Vì là cuối mùa nên chỉ còn lác đác vài đám ruộng chưa gặt còn toàn bộ chỉ là gốc rạ. Nếu bịt tai và quay lưng về con đường cao tốc, bạn sẽ có cảm giác như đang ở đâu đó trên đồng bằng sông Cửu Long vì trước mặt bạn là cánh đồng bát ngát chỉ có lúa và lúa.
Tôi quyết định đi thẳng về Saintes Maries de la Mer, nơi sông Rhone đổ ra biển Địa Trung Hải. Ghé thăm ngôi nhà thờ của vị nữ thánh Sara, thánh của đám dân digan. Saintes Maries de la Mer là nơi hẹn hò hàng năm của họ. Họ tập trung về đây như về ngôi nhà chung của mình để trao đổi kinh nghiêm, để liên hoan ca hát hay để thấy rằng mình cũng có nơi để định cư, để đến hẹn lại lên...dù ngắn ngủi.
Sau nhà thờ là Bảo tàng Camargue.Dù bảo tàng được giới thiệu nhiều và cũng là điểm tham quan của ai muốn tìm hiểu về quá trình hình thành vùng đất trũng nầy nhưng mục đích của tôi là hướng tới thăm Bảo tàng lúa (musée du riz) .Một cái bảo tàng bé tí được một gia đình ba đời trồng lúa dựng nên. Lòng vòng gần một giờ mới tìm ra nhưng đến nơi thì mới biết đã ...đóng cửa từ lâu. Có lẽ cái người yêu hạt lúa đến độ muốn lưu giử cho con cháu mình những kinh nghiệm cùng những kỷ niệm đã qua đời. Con cháu thì có nhiều thứ khác để yêu hơn là ...hạt lúa.
Sau hơn nữa ngày rong ruổi trên các nẽo đường của Camargue, hẹn lần sau về sẽ đi một vòng tour ngựa, sẽ đi tầu vòng quanh Camargue...khi vào mùa lúa.
Tiếp tục lên đường đi Sisteron sau khi phải đi qua một cái ...phà . Nếu không tận mắt chứng kiến thì chẳng bao giờ ai nghĩ là trên đất Pháp còn có nơi dùng phà để đưa xe ...sang sông.
Đến Sisteron thì trời đã sẩm tôi. Phố xưa vẫn thế nhưng vắng khách du lịch nên lòng phố không nhộn nhịp và các anh nhạc công năm nào cũng vắng bóng.
Lòng vòng quanh phố cổ, đúng hơn là đi lên đi xuống vì đường phố chỉ toàn đồi, dốc.
          Rời Sisteron tôi men theo tỉnh lộ đi về Gap rồi Briancon. Con đường cái quan ngoằn ngoèo men theo chân núi trước khi vượt dãy Alpes rời nước Pháp.
Dù đã cuối tháng 10 nhưng trời vẫn còn nắng. Hai bên đường là cây, là lá vàng, là các ngôi làng nằm rải rác trong các thung lũng. Cứ chừng vài cây số là bạn bắt gặp các bảng chỉ đường với nội dung “Chemin des villages” do các công ty du lịch địa phương dựng lên. Khách du lich hoặc đi trek, hoặc đi bằng ô tô đều có thể thăm các ngôi làng ,có thể thưởng thức các đặc sản hoặc ngủ đêm trong các chalet.
Nhìn qua thì không khác gì cách đi thăm bản ở Sapa nhưng cái khác ở đây là các cuộc sống của người dân. Khái niệm về “người miền núi” ở đây không phải là dân tôc thiểu số, là lam lũ, la xa lạ với văn minh đô thị, là đi bộ hằng ngày để đi đến chợ phiên hoặc chợ tình để tìm bạn đời. Các ngôi làng ở đây đều có đường trải nhưa, có siêu thị, có bệnh viện, có nhà thờ, có trường hoc. Người miền núi ở đây là những người có của ăn của để, hoặc họ là dân địa phương, hoặc họ là những cư dân theo mùa đến từ thành phố để tận hưởng mùa đông bên nắng ấm và tuyết. Họ có nhà đẹp (chalet) với hoa phủ đầy ban công. Họ có cuộc sống đầy đủ tiện nghi như người thành phố, họ giàu hơn hẳn người thành phố là có không khí trong lành để thở, có thực phẩm sạch để ăn và có thiên nhiên luôn bên mình để tận hưởng.
Bạn Pi thỏ thẻ: “ước gì mình cũng là người miền núi!”
“Một đèo, một đèo lại một đèo...”
Đèo Galibier, đèo Lautaret, đèo Telegraphe... Còn phải vượt  xong những ba đèo nữa  mới qua đến Thụy sĩ .
GPS của bạn Pi không chỉ được đường ở Thụy sĩ. Phải dừng lại biên giới Pháp để mua cái bản đồ. Một tấm bản đồ Lausanne với màu xanh lá cây thật đẹp giá ...29eur. Đành bấm bụng mua thôi vì nếu không thì đến tối vẫn chưa chắc đã đến nơi.
Có lẽ vì hoa mắt với giá nên chẳng ai để ý đên nội dung bên trong. Đến khi lên xe rồi hai đứa mới phát hiện ra là cái bản đồ nầy dành cho người đi bộ... trong rừng, không có tên đường phố. Mất toi 29eur vì...ngu.

Và rồi tôi cũng đã đến Thụy sĩ, đất nước của núi đồi và hồ , nới có con bé Út đang  học học kỳ cuối đang chờ mẹ tiếp tế.
Moulin de DAUDET

Điện gió

Lúa


Đèo

Ngoằn ngoèo

Tuyết

Nắng

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Vui cười đầu năm


Đầu năm cười chút cho zui

Thương vợ con quá..  

Làng nọ có một anh tham ăn tục uống. Hễ ngồi ăn cơm, ăn cỗ với ai thì thế nào anh ta cũng gắp miếng to, miếng ngon.
Một lần nhà nọ có giỗ, mời anh ta sang ăn cỗ. Biết tính anh ta, khi làm món mọc, nhà này nhét vào một cái mọc ba bốn quả ớt muỗi. Khách khứa đến đông đủ, khi bưng cỗ ra, anh ta được mời ngồi mâm có cái mọc to. Vừa cầm đũa, anh ta đã gắp ngay cái mọc ấy rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Nào ngờ nhai phải mấy quả ớt cay quá, nước mắt nước mũi tuôn ra. Chủ nhà hỏi:

- Sao lại thế?
- Tôi được ăn ở đây mâm cao cỗ đầy, nhưng vợ con ở nhà chưa có cái gì bỏ vào bụng, nghĩ thương quá tôi khóc, nên nước mắt nước mũi trào ra đấy thôi!

Đừng đùa với chú em khi say…

” Trong tiết học đầu năm, cô giáo tiểu học yêu cầu mỗi học sinh kể một chuyện và rút ra bài học từ câu chuyện ấy.
Andrey là người xung phong kể đầu tiên:
- Ba em là chủ trang trại. Hàng tuần nhà em cho trứng gà vào rổ mang ra chợ bán. Một hôm chúng em bị đụng xe, trứng vỡ sạch. Bài học là: Đừng để tất cả trứng vào chung một rổ.

Đến lượt Billy:
- Cha em cũng là chủ nông trại, Một lần chúng em đặt 12 quả trứng gà vào máy ấp trứng, nhưng chỉ có 8 quả nở. Bài học là: Không nên tính số gà trước khi trứng nở.
Tức mình vì những bài học sâu sắc bị bạn biến tướng thành chuyện không đâu, Michelle kể:
- Trong chiến tranh, máy bay chở chú của em bị bắn hạ. Ông nhảy dù xuống một hòn đảo xa, trên người chỉ có một chai whisky nhỏ. Bị 12 tên địch vây bắt, ông uống hết nhẵn chai rượu rồi xông tới tiêu diệt cả 12 tên bằng tay không.
Cô giáo sốt ruột:
- Đó là câu chuyện, còn bài học là gì?
- Dạ bài học là: Chớ có đùa với chú em khi ông ấy đã uống rượu.

Lời Tỏ Tình

Ngày xưa ở vương quốc nọ có 1 hoàng tử rất ư là đẹp zai, chàng yêu 1 nàng công chúa đẹp tuyệt trần. Nhưng khủng khiếp thay chàng phải chịu 1 lời nguyền của mụ phù thủy hung ác, chàng chỉ được nói 1 từ trong 1 năm
Thế là chàng phải thầm thương trộm nhớ nàng trong suốt 8 năm để được nói lên 8 tiếng: “ANH YÊU EM, EM LÀM VỢ ANH NHÉ” cuối cùng sau bao năm chờ đợi chàng đã đến quỳ trước mặt nàng mà thốt lên 8 tiếng ấy. Nàng công chúa nhìn chàng bằng đôi mắt tròn xoe kinh ngạc, nàng rút headphone ra khỏi tai rồi nói:
- Anh nói gì em nghe không rõ !?!

Chỉ làm một việc là nhanh

- Thầy: Sao em làm gì cũng chậm vậy?
- Trò: Dạ đâu có ạ!
- Thầy: Em có thể làm việc gì nhanh hơn không?
- Trò: Dạ, thưa việc nhanh nhất là nhanh mệt ạ.
- Thầy: Trời!!

truyện cười tam quốc
Lại nói về Chu Du…
Một hôm, Lưu Bị cùng chư tướng sang đông NGô để ăn lẩu hải sản và bàn kế hoạch móc lốp Tào Tháo..
Để giữ bí mật và tránh sự dòm ngó của công an..Tôn Quyền mời Lưu Bị và đàn em lên động lắc là 1 chiến thuyền nhãn hiệu @150 đậu giữa sông trường giang…Cuộc vui đang vào cao trào thì tàu đâm phải đá ngầm, thuyền rung dữ dội..lắc giật hơn cả uống thuốc lắc..
Mọi người ai nấy mặt mũi tái xanh…thì thấy Chu Du lật đật chạy vào dúi vào tay mỗi người 1 cái bút và tờ giấy…
LBị ngơ ngác hỏi : Ê, thuyền chìm mày không đưa phao thì thôi đưa giấy bút làm gì thằng kia???
CDu : để viết di chúc chứ còn làm gì nữa, hỏi ngu thế…
LBị : ặc..ặc..thế ở đây có cá mập không???
CDu hân hoan khoe : cá mập ở đây to và hung dữ nhất thế giới đấy…
Tất cả bắt đầu hỗn loạn nhưng cũng chính CDu trấn an : nhưng xin mọi người yên tâm…quân NGô vốn rất hay chết đuối nên chúng tôi luôn chuẩn bị kĩ càng..dưới chân ghế mọi người đều có 1 lọ thuốc, chỉ cẩn xoa đều vào tay và chân là được…
LBị thở phào : phù, bôi cái này là không sợ cá mập nó chén hả….
CDu : Nó vẫn chén như thường, có điều không được ngon miệng thôi !…..
Tất cả xỉu……………………………………. .. ………….

Liên tưởng bậy bạ

Trong giờ sinh vật, cô giáo hỏi học sinh:
- Tại sao con cá thờn bơn lại mỏng dẹt vậy?
Vova giơ tay:
- Thưa cô vì nó bị con cá voi “đè lên”!
Cô giáo không kiềm chế nổi:
- Biến khỏi lớp học, và nếu không có phụ huynh thì đừng có quay lại lớp.
Chúng ta tiếp tục buổi học. Thế còn ai biết, tại sao mắt của con tôm lại to và lồi ra thế không?
Vova đã ra tới cửa còn quay lại nói cố:
- Thưa cô, vì con tôm cũng có mặt ở cạnh đó và trông thấy tất cả.

Để bão lặng rồi tính sau

Hai cha con người Gabrovo đi biển, đang lênh đênh ngoài khơi thì gặp bão. Ông bố ngửa mặt lên trời cầu khẩn:
- Lạy Chúa, xin Ngài hãy thương lấy chúng con. Qua được cơn bão này, con sẽ xin dâng Ngài một cây nến dài như cột buồm...
- Đứa con rụt rè hỏi. Bố ơi, bố tìm đâu ra một cây nến dài như vậy?
- Ông bố giận dữ: Im ngay, thằng ngốc! Cứ để bão lặng đi đã, sau đó rồi tính.

 

Chuột cũng chém gió..

Hai con chuột ngồi chém gió với nhau. Con chuột thứ nhất: “Sáng nào tao cũng tập thể dục với bẫy chuột cho khoẻ người.”
- Con chuột thứ hai: “Bình thường, sáng nào tao cũng pha bả chuột uống với sữa cho tỉnh táo.”
- Đột nhiên có con chuột khác đi qua rút ngay điện thoại ra: “Mèo à, số 10 Tràng Thi à? Chờ tao đến anh em mình tập boxing rồi đi lắc nhé!”
- Hai con chuột kia: shock nặng lăn ra chết tức thì.

Không đánh lại

- Quỷnh: Ở lớp có bạn đánh Quỷnh không dám đánh lại!
- Mắm: Chuyện lạ à nghen! Nhưng tại sao bạn ấy lại đánh Quỷnh?
- Quỷnh: Vì quỷnh đánh bạn ấy trước!!!
- Mắm: Hừ! Biết ngay mà!

Đã tịch thu rồi lại còn đòi xem

Một cô gái tóc vàng phóng xe quá nhanh bị cảnh sát chặn lại yêu cầu cho xem bằng lái, cô giận dữ thốt lên:
 " Giá mà ngài giám đốc sở cảnh sát biết được các anh làm việc như thế nào! Vừa mới hôm qua, đồng nghiệp của anh tịch thu mất bằng lái của tôi, vậy mà hôm nay anh lại còn đòi xem nữa là sao???”

Thoát rồi….

Cô vợ trẻ đi làm về trễ, quần áo xộc xệch, hớn hở báo với chồng:
- Thoát rồi anh ạ! Trên đường về nhà em gặp một tên vô lại. Nó gí dao vào cổ em và bảo: “Yêu thì tha, chống lại thì chết!”
- Trời ơi! Rồi sao?
- Em… xin tha ạ!
- !?

Ra là thế.

Ông Martin trở về nhà, khuôn mặt đầy lo lắng. Bà vợ vội hỏi:
- Anh sao vậy? Có chuyện gì không ổn ở cơ quan phải không?
- Hôm nay có cuộc họp với giám đốc của anh… Ông ta rất quan tâm đến bản báo cáo và các kế hoạch đề xuất của anh…

- Thế thì sao anh lại lo lắng?
- Tự nhiên anh thấy sa sầm mặt mũi. Dường như anh bị mất thị giác, anh không còn nhìn thấy rõ ràng nữa. Thật là khủng khiếp.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo. Vợ của Martin chạy ra nhấc máy: “Dạ, xin chào ông giám đốc… Dạ, vâng… vâng…”. Rồi chị quay sang chồng, gọi:
- Anh ơi, ông giám đốc gọi nè. Ổng hỏi anh lúc hết cuộc họp có lấy lộn cặp kính của ổng không?

Mù hay không?

Một cầu thủ đi về phía trọng tài và hỏi:
- Tôi có thể nói rằng ông là thằng mù không?
- Nếu anh nói thế tôi sẽ đuổi anh ra khỏi sân ngay lập tức!
- Nếu vậy, tôi sẽ không nói điều đó với ông nữa.

Phân chia trách nhiệm..

Bố nói chuyện với con út:
- Này con! Anh cả con thì học kinh tế, anh hai học tài chính. Sao con không theo gương các anh mà lại đi học luật?
- Nếu con không học làm luật sư thì sau này ai sẽ cứu hai anh con đây?

 

Có phải bác sĩ không?

- Tí: Mẹ ơi! Cô Thư là bác sĩ hả mẹ?
- Mẹ: Không! Nhưng con hỏi để làm gì?
- Tí: Dạ! Vì hôm trước con trèo lên cây ổi nhà cô ấy, cô ấy bảo “gan cháu to đấy
nhẩy??”
- Mẹ: ???

Khoản chi ngoài dự kiến

Nhân kỷ niệm 10 năm ngày cưới, chồng âu yếm hỏi vợ:
- Em có thích một chiếc áo bằng lông thú không?
- Không.
- Anh sẽ mua tặng em một chiếc Mercedes nhé?
- Không.
- Hay là anh cho em một ngôi nhà nghỉ mát trên núi?
- Không...
- Người chồng chịu thua: Vậy em hãy nói thẳng, em thích cái gì, chúng ta sẽ giải quyết nhanh.
- Em muốn ly hôn.
- Trời! Anh đâu có dự kiến sẽ chi nhiều như thế!

Ấn tượng nhất

Thày giáo hỏi:
- Trong năm học vừa qua, nhân vật nào gây ấn tượng mạnh nhất đối với các em?
- Một học trò trả lời: Thưa thày, Napoleon ạ.
- Trò khác: Thưa thày, Lincoln ạ.
- Đến lượt John, cậu bé cứ ấp úng mãi: Thưa thày.... bố em ạ..., nhất là lúc bố xem điểm tổng kết cuối năm của em.

Phong cảnh tuyệt đẹp

Ở một điểm tham quan trên núi, hướng dẫn viên nói với khách du lịch:
- Thưa quý vị, sườn núi ở đây rất dốc, dưới kia là vực sâu, nhưng nếu có vị nào chẳng may trượt chân thì trong lúc trôi xuống xin đừng quên nhìn sang phía bên phải kia, phong cảnh ở đó tuyệt đẹp.
Du khách:!!!!!!

Thời gian không còn nhiều nữa

Ông Dean nộp bệnh án xong, thấy phòng khám có nhiều người ngồi đợi, ông hỏi cô y tá:
- Này cô, những người này đều xếp hàng trước tôi à?
- Ông là Dean? Ông có thể vào trước đi ạ.
- Không cần đâu, tôi có thời gian mà.
- Thời gian của ông không còn nhiều nữa đâu, tôi vừa xem qua phim X quang của ông rồi...

 

Chỉ một màn

Hai người bạn đi dạo với nhau. Một anh bảo:
- Tối qua, tôi đến nhà hát xem kịch. Nhưng chỉ xem đến màn một rồi ra khỏi rạp.
- Tại sao?
- Tại vì, trên chương trình có nói: "Màn hai… 3 năm sau". Anh xem thời gian dài như thế, tôi đợi làm sao được?

 

 

Hiểu lầm

- Quan tòa: "Tại sao anh phải trộm chiếc xe ấy?"
- Tên trộm: "Bởi vì xe dừng ở cạnh nghĩa địa nên con tưởng chủ nhân nó đã qua đời!"

Đố

Đang trên đường, cận thị đuổi theo sáng mắt.
- CT (Vỗ vai): Này, hình như em gái ông nó thinh thích tôi hay sao ấy. Hôm qua nó cứ đứng ở dưới cửa sổ cầm khăn vẫy tôi mãi.
- SM: Thế nó cầm khăn màu gì?
- CT: Màu đen
- SM: Tốt, cuối cùng thì nó cũng chịu lau cửa sổ.
- CT: Ủa…trời!!!

Nhân viên tốt bụng

Một người có cái máy in bị trục trặc nên mang đến tiệm sửa. Sau khi xem xét, nhân viên nói:
- Máy in của ông bị bụi bẩn, chỉ cần vệ sinh máy thôi!
- Nếu tôi để cửa hàng làm thì tôi sẽ phải trả bao nhiêu?
- 50 đôla. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn ông nên tự làm lấy để khỏi tốn tiền.
- Vậy à! Tôi nghĩ ông chủ của anh sẽ không vui khi nghe anh khuyên khách hàng như vậy!
- Ngược lại là đằng khác. Thật ra đây là sáng kiến của ông chủ, bởi cửa hàng chúng tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn sau khi khuyên khách hàng tự sửa chữa máy móc của họ trước.

Không biết mình là ai

Ba người đàn ông say rượu dìu nhau về nhà. Đến trước cửa một căn nhà, một gã đập vào cửa và hét lên: "Ông Tư ở đây phải không?".
Tiếng phụ nữ trả lời:
- Phải.
- Bà... bà là ai?
- Tôi là vợ ông Tư.
- Vậy bà làm ơn ra xem ai là ông Tư, đưa ổng vô nhà để mấy người kia còn về nhà nữa chứ...

Bố than phiền về cô

Cô giáo bảo Tèo:
- Em học lười thì chỉ làm khổ bố mẹ thôi.
- Bố em lại bảo rằng, chính cô mới làm bố khổ, phải suy tư nhiều và thỉnh thoảng còn mất ngủ.
- Thoáng đỏ mặt, cô giáo hỏi lại: Em không đùa đấy chứ? Em nói rõ hơn đi?
- Vâng ạ, vì cô cho nhiều bài tập về nhà quá, bố em làm không xuể.

Đến Chúa cũng không nhận ra

Trong một giấc mơ thấy Chúa, bà lão 75 tuổi hỏi mình còn được sống bao lâu nữa. Chúa bảo bà còn thọ tiếp 25 năm. Sau giấc mơ đó, bà lão đến thẩm mỹ viện căng da, sửa mũi, cắt mí mắt, hút mỡ bụng... Trên đường trở về nhà, bà bị một chiếc xe hơi cán chết. Lên đến thiên đàng, gặp Chúa, bà lão hậm hực:
- Ông làm ăn cái kiểu gì vậy? Làm tôi tốn tiền sửa sang, vỡ hết kế hoạch!
- Chúa vò đầu bứt tai: Là bà đấy ư? Bà khác trước quá, nên tôi đã không nhận ra!

Sao mẹ không xài thử

Ham rẻ, mẹ rước về cái máy nấu sữa đậu nành. Xay xay nấu nấu ba bữa máy rung, nhảy bần bật như máy cày. Tức, ba Suri còn nói thêm “Đã bảo phải thử, xài thử vài lần coi chạy ngon không mới lấy về chứ...”
Tiếc, lại bị trách, mẹ giận, chở con đi lòng vòng quanh hồ Con rùa.
- Mẹ buồn à?
- Không, mẹ có buồn gì đâu..
- Nhưng sao mặt mẹ lại thế, mẹ giận ba hả?
- Uh..mẹ chán ba lắm rồi
- Lỗi tại mẹ đấy, mẹ mua cái máy hỏng
- Mẹ chán ba nhiều cái khác nữa
- Thế ai bảo mẹ không chịu thử, thử xài ba mấy ngày, nếu được hãy lấy, giờ mẹ còn nói! Lỗi tại mẹ..không à...
Mẹ 'ngậm miệng'...buồn cười, chở Suri về nhà để nói ngay với ba mới được...

Chưa thử nên không rõ

Sĩ quan hải quân hỏi nhóm tân binh:
- Trong số các anh ai biết bơi?
- Cả tiểu đội trả lời biết, trừ một người lúng túng không biết nói thế nào, câu hỏi được nhắc lại: Binh nhì Ryan, anh có bơi được không?
- Tôi không rõ... nghĩa là tôi chưa thử bơi bao giờ.

Bí quyết học toán

Bạn A bảo bạn B: Cậu muốn có “bí quyết” học toán nhớ lâu không ?
- B: Làm cách nào , chỉ cho mình với .
- A: Dễ thôi ! Cậu chịu khó “sưu tầm” là được
- B: Sưu tầm thế nào ?
- A: Phải tìm vật thật, ví dụ: Hình tròn thì tìm: cam, nho, bưởi, táo…, còn hình vuông, hình chữ nhật thì tìm: Bánh trung thu, kẹo cao su…Các thứ ấy luôn để bên mình mọi lúc mọi nơi thì cậu sẽ nhớ lâu thôi .
- B: Ồ! Hay thật! Thế còn đọan thẳng chắc phải nhờ đến “roi mây” của bố mẹ và “thước kẻ” của cô giáo để nhớ lâu phải hông nè?

AI GIÀ HƠN

Bé Phương hỏi mẹ:
- Sao có người tóc bạc, có người tóc đen hả mẹ?
Mẹ:
- Người già hơn nên tóc bạc.
Bé Phương lại hỏi:
- Thế nào là già hơn hả mẹ?
Mẹ:
- Ai sinh ra trước thì già hơn chứ sao?
Bé Phương làm lạ hỏi:
- Thế sao con sinh nhật con trước sinh nhật của bà mà tóc bà lại bạc trắng vậy?

Lên thiên đường sớm hơn

Một cặp vợ chồng già đã trên 80 tuổi mà vẫn khỏe mạnh, họ ăn uống theo chế độ và tập thể dục thường xuyên. Không may hai cụ qua đời do một tai nạn xe buýt, họ lên thiên đàng và được Thánh Pierre đón tiếp nồng hậu. Thánh Pierre đưa hai người đi tham quan nhà bếp khổng lồ, hồ bơi, phòng tắm hơi, sân chơi golf... Lóa mắt vì sự sang trọng của ngôi nhà, cụ ông hỏi Thánh Pierre:
- Chúng tôi có phải trả tiền các dịch vụ không?
- Thánh Pierre trả lời: Tất cả đều miễn phí, đây là thiên đàng mà.
- Đến giờ ăn, Thánh Pierre đưa hai cụ đến bàn bày thức ăn linh đình. Cụ ông hỏi: Tất cả các món ăn này đều miễn phí à?
- Thánh Pierre trả lời: Tất nhiên.
- Chúng tôi có thể ăn tùy thích, không phải lo ngại dư mỡ, đường, cholesterol à?
- Không, tôi đã bảo là cụ đang ở trên thiên đàng mà. Cụ có thể ăn uống no say tùy thích mà không sợ bị béo phì, đái đường hay nhồi máu cơ tim...
- Bỗng nhiên mặt cụ ông trở nên đỏ gay, quay sang bà vợ quát to: Tất cả do lỗi của bà! Nếu bà không ép tôi phải ăn uống kiêng cữ và tập thể dục, thì tôi đã lên đây sớm hơn 10 năm!

Sưu tầm
TÊ KA