Tỷ phú thời gian
Như rứa là tháng sáu đã qua rồi.
Không biết mấy ổng mần ăn như thế nào mà chẳng họp lớp họp trường chi hết? Có chi thì cũng thông báo cho
làng biết chớ hè? Có lẽ nào… “Thôi thế là thôi. Là thế đó..” he he , tôi nhại
lại câu hát trong bài “Nhật ký đời tôi” của Thanh Sơn đó mà.
Hôm nay thật là rảnh rỗi, tôi mở trang
blog của lớp ra xem, đọc ngấu nghiến bài
của lão lý và chợt nhớ ra ngày họp lớp đã trôi qua một cách âm thầm lặng lẽ.
Tại sao vậy nhỉ! Cái ban… chỉ đại của làng này mần ăn ra răng mà… Rồi đọc
tiếp mấy bài thơ lục bát của anh chàng
Mạc Nhân nào đó. Mà tôi đoán chắc là của lão Lý chớ còn ai vô đây nũa. Để ý lắm
thì mới thấy có một bài thơ
nhắc đến chữ … mây. Mà than ôi! Đó là mây trắng các bác ạ. Hổng phải là mây xanh. Hu hu . Hừ, lão làm mây tui mừng
hụt. Cứ tưởng rằng mình cũng
có một … vị trí khiêm tốn trong … lòng lão chứ/ Thiệt là bé cái nhầm! Tôi vẫn
thích giai điệu nhẹ nhàng của thể thơ lục bát, thích nhất là bài thơ Ngu ngơ của lão. Lão làm thơ cũng hay đó chớ! Mây tui thích nhất là 2 câu:
Dẫu em không đợi không chờ.
Thì ta luôn ở bên bờ
nhớ thương.
Yêu như rứa mới
là yêu chớ. Như rứa mới là cao thượng. Có đâu như bi chừ. Hừ! yêu chi mà quá
đản!.. Rời
mắt mấy bài lục bát, tôi đọc tiếp bài viết của lão lý. Qua bài đó, tôi biết anh chàng Chi ở An giang
có về Đà Nẵng. Chà, mấy lão tệ ghê. Rứa mà chẳng nói cho mình biết. Khá lâu
rồi, tôi cũng muốn xem… dung nhan ngày ấy bây giờ ra sao? Nếu biết có Chi về,
thế nào tôi cũng… mò đến. Phải tiếp đãi
hắn tử tế để khi nào vào An Giang hắn còn nghĩ chút tình mà cho ăn món điên
điển nữa chớ!
Các bác wơi!
Cái trang blog của mình bây chừ sắp xếp răng lạ quá. Hổng giống như mấy bữa.
Cái bài viết lâu lắc lâu lơ của tui “12a3 ngày ấy bây giờ” lại hiện ra … chình
ình… Tôi đọc lại và chợt nhận ra văn chương của mình hồi nớ dễ thương ghê. Còn bây chừ văn của mình
sao nhuốm màu… giang hồ quá xá! Còn hình ảnh nữa chứ. Trời ! nhìn lại hồi nớ
tôi thấy mình …vễ thương ghê… sao bây chừ “ròa”
quá.
ÔI thời gian! Mi đã làm tàn phai … nhan
sắc của tụi ta! Hừ nghĩ lại mà tôi muốn khóc quá. Chủ nhật vừa rồi (cách đây 3
ngày) tôi được tin nhắn của lão quản gia mời lê la tại quán Lãng tiêu. Trời ơi! Tức không chịu được. Nghĩ răng mà lão đợi cho tôi về quê
rồi mới mời? Tôi đã từ chối mà lòng buồn… dười dượi. Cuối cùng sáng chủ nhật tôi cũng kiếm cớ để ra Đà Nẵng lê la. Tôi
nói phỉnh là đi ra gấp để đi
thăm anh hiệu phó bị đau .(mà ổng bị đau thiệt). Vừa dắt xe từ thềm xuống
sân thì hỡi ôi! Ông trời hình như đã nhìn thấu sự … dối trá của tôi thì phải. “Rắc”! một cái, lưng tôi bị đau, hình như hơi bị … trật cái khớp chi đó.
Rứa là phải vào giường nằm để
…. ổn
định cái lưng. Đi không được. Nhưng, nhờ trời nghĩ đến cái tấm chân tình của tôi với các bạn, chừ
tôi hết đau dzồi! hi hi… Hẹn gặp lại các bạn . Tôi bây chừ là tỷ phú thời gian
rồi. tôi sẽ cố góp chút sức mọn để ngôi nhà 12a3 thêm ấm áp.
Mây Xanh
Ôi tội nghiệp cho Mây, bất cẩn bị trẹo lưng. Hẹn gặp lê la một ngày gần đây nhé.
Trả lờiXóaÚi dào , Mây Xanh này hẵn là phụ nữ rùi ,không còn trẻ lắm mà cũng chưa già .
Trả lờiXóahai câu thơ của bạn bà "không còn trẻ lắm mà cũng chưa già":
Dẫu em không đợi không chờ.
Thì ta luôn ở bên bờ nhớ thương.
Chắc là thơ của "Đờn ông" rồi , ổng mà "luôn ở bên bờ nhớ thương" thì ổng là cây rồi , mà là cây si đó .
-bà "không còn trẻ lắm mà cũng chưa già" chắc là khoái mấy cây si lắm nhỉ ...heheh
Một người ghé qua
Giọng bình giống của Tam Kỳ ghê!
Trả lờiXóaGởi ông bạn Pierre
Trả lờiXóaNói dối thì sợ bạn tin,
Nói thật thì sợ bạn xin tấm hình
Chi bằng học sách làm thình
Vàng mười vàng chín ta rinh về nhà.
Hehe