Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Lục bát 5

Đắn đo

Cuộc đời hai chữ thiếu thừa
Rằng em thừa những nắng mưa phận người
Nỗi đau thừa đến mười mươi
Nỗi buồn thừa đến khóc cười kể chi
Cái thiếu tự cổ lai hy
Cân đo đong đếm lấy gì sánh cho
Cô đơn hiu hắt thân cò
Yêu thương xa xĩ đắn đo hỡi tình.

Biện hộ

Yêu em tôi mắc tội gì
Tội nghèo kiết xác,tội đi không về
Tội không nên nghĩa phu thê
Cái tội nửa phố nửa quê ỡm ờ
Thêm tội hay mộng hay mơ
Người tình không tưởng nàng thơ chung tình
Lại còn biện hộ cho mình
Rằng em là vị cứu tinh cho đời
Yêu người tội lắm người ơi
Còng tay tuyên phạt xin mời tống giam.

Thiệt thà

Cám ơn em một cuộc tình
Qua truông đèo dốc biết mình biết ta
Khổ thân những kẻ thiệt thà
Yêu không văn tự như gà mắc mưa.

Đo

Nhớ chi những chuyện xa xưa
Nhớ màu đất đỏ nắng mưa mịt mờ
Nhớ chi một kẻ khù khờ
Rạ rơm lót ổ ươm tơ cuộc tình
Thước dây giữ mãi bên mình
Để đo nhân nghĩa dáng hình nông sâu
Dã quỳ vàng thắm lòng nhau
Bao mùa bão tố một màu yêu thương
Dẫu không khoe sắc ngát hương
Vòng tay nhân ái dễ thường lãng quên.

Mạc Nhân


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét