LẠI CHUYÊN HÀN HUYÊN!
Nhận được tin nhắn của Thọ mời càphê
tui thấy dzui dzui trong bụng. Nề, các bạn đừng nghĩ rằng tui nghiện cà phê.
Không đâu, mỗi lần lê la tui … hiền lắm. Chỉ uống ly sữa chua gọi là… Tui dzui
vì sắp … chộ lại mấy gương
mặt thân quen của làng mà khá lâu vắng bóng. Sáng nay chủ nhật, toàn là … cu rảnh và bé rảnh
nên từ sớm tin nhắn, điện thoại reo … ầm ầm! Hừ, đọc đến đây hẳn mấy lão
bạn của tui, nhất là bác cả Lê sẽ cười
gằn mà bảo: bả làm như bả … ngon lắm! Làm như ai cũng quý bả! He he
thiệt đúng như rứa.
Tui
đã từ chôi 2 đám cà phê và đặc biệt một đám rủ đi nhà thờ! Chả là tui có người bạn khá thân. Hắn ta theo đạo Tin Lành nên cứ rủ tôi đi
nhà thờ. Mỗi lần từ Saigon về sau vài câu hàn huyên cho có lệ là hắn bắt đầu diễn
thuyết về Chúa. Hắn nói nghe cũng hay thiệt. Càng nói hắn càng hăng tiết vịt. Một hai hắn bảo tôi
thử mần một cuộc cách mệnh theo chúa để được phước đời đời. Thấy tui không mặn
mà chi mấy (tôi nói với hắn rằng cái đạo làm người đây mà tau làm chưa xong thì
làm răng mà theo chúa được), hắn có vẻ thất vọng và buồn vì nghĩ rằng sau này
hắn và tui sẽ không cùng gặp nhau ở … Thiên Đường!
Trở
lại cuộc gặp sáng nay. Cánh phụ nữ chỉ có Thọ, bác cả gái, tui. Bên cánh liền
ông thì có gã quản gia, bác cả trai và gã cạn hồ trường. Vẻn vẹn chỉ có … sáu mống. Rứa mà cũng vui. Hễ cứ gặp là
vui. Nhưng
mà nói chi thì nói tui thấy “Các bạn của chúng ta giỏi thật” (hi hi.tôi
sửa lại cái đề của tác phẩm Con cái chúng ta giỏi thật “của nhà văn Thổ Nhĩ
Kỳ-). Nhiều người rất chi là uyên bác. Mà hình như ai cũng giỏi. Mỗi người một lĩnh vực khác nhau . Giỏi thiệt! Chơi với mấy bạn tui học tập được nhiều
lắm. Gặp
nhau, Chúng tôi luận bàn nhiều chuyện trên đời, Có lúc cười vang, “đấu qua đấu lại chan
chát”, có lúc lại… trầm ngâm suy nghĩ như những nhà hiền triết hay những nhà
cách mệnh chứ chẳng phải chơi. Mà các bạn tôi giỏi thật. Xem đó, Gã quản gia vừa đề tặng cho
tôi tập thơ thứ 2 cùng viết chung với lão lý. Tập thơ “Màu thời gian”. Chà nghe đề tài hay quá. Tôi chợt nhớ đến mấy
câu thơ của nhà thơ Đoàn Phú Tứ “Hương thời gian xanh xanh. Màu thời gian tím
biếc.” Tôi
chưa đọc kỹ từng bài (thơ mà! Phải có không gian thời gian chứ”) nhưng tôi đọc
kỹ Lời tựa, đó là lời của gã
Hoàng Minh. Đúng như Thọ nói, bài viết của lão sâu sắc thiệt. Đang lúc câu
chuyện luận bàn về tập thỏ đang sôi nỗi
thì bỗng dưng bác cả trai lên tiếng
“Ê, bà Vân. Bà định uống mấy ly mà … húp nhanh như rứa?”. Hừ bác cả hiếp người quá
đáng. Giữa
chốn đông người mà bác cử … chĩa vào ly sữa chua của tui.
Quả là vuốt mặt mà không nể
mũi. Chà một mối thù ... bất cộng đái thiên!”
Tôi khó chịu quá và … ngượng nữa chứ nên
vặn lại: “Có cần bác phải nói rứa không? Có cần phải “soi mói” chuyện … đời tư, chuyện ẩm thực của họ không.” Bác ta cũng chẳng vừa, hàm hồ cãi
lại: “Đời tư cái chi. Rõ ràng ràng bà đang uống sữa chua, ai mà không thấy.” Thế
là cả bọn cười ngặt nghẽo. Tôi chợt
nhớ lại môt lần cách đây rất lâu. Tôi uống cà phê cùng với ông anh và mấy người
bạn, toàn đàn ông hết. Khi họ đem cà phê ra, tôi… làm một hơi-chính xác là nửa hớp thôi là
ly càphê sạch bách! Tôi nhìn quanh, hỡi ơi! Ai nấy còn y nguyên! Tôi dị dễ sợ. Thật sự lúc đó tôi không thể
nào hiểu nỗi tại sao có chút cà phê mà họ có thể ngồi … uống cả buổi!” Ông anh
tôi thấy tội nghiệp nên nói đỡ “Lần sau nói họ pha cho mi một ly... cối cà phê
hỉ”. Chuyện qua đã lâu rôi. Tự nhiên hôm nay lại có người soi mói mới đáng ghét chớ.
Qua câu chuyện tôi của Thọ tôi nghe thêm nhiều
chuyện thật như đùa, cười ra
nước mắt của một giảng viên đại học khoa văn mà không biết về Tự lực văn đoàn,
về Khái Hưng, Thạch Lam, Nhất Linh, Hoàng Đạo! Nhưng Thọ đã nói rồi, thôi
không nói nữa. H.Minh hỏi tôi một câu: “Rứa
bà có biết bà là ai không?” Hổng biết.-Ử rứa thôi, đó cũng là chuyện … phình phường!”.OK, hoàn toàn … mất trí với
ý kiến của bác!
Vậy đó, nói cho cùng thì giảng viên
khoa văn rồi tổ trưởng khoa văn của trường đại học mà không biết thì … thôi chớ
làm chi bi chừ? Đã từng có môt … món canh gà Thọ Xương đình đám rồi còn gì! Rồi câu chuyện
lại sang đề tài du lịch. Ngày mai tôi đi Buôn mê còn Thọ thì đi Ghềnh Đá Đĩa
Quy Nhơn. Nghe nói tôi muốn đi qua đất nước chùa tháp, Thọ chỉ vẽ đường đi nghe
cũng hấp dẫn và cũng rất hợp với cái “gu” của tôi. Tôi sẽ cố gắng để có một
cuộc hành trình như rứa.
Trưa về, tôi vội mở blog ra xem . Mới có mấy bữa thôi
mà bài viết quá chừng. Cười ra nước mắt là mấy bài của Thọ. Còn mấy bài …
đấu qua đấu lại của mấy ổng nữa chớ. Rảnh ! Rỗi ! Nhiều chiện! Hừ đã lục tuần
rồi mà cứ như thế hệ..9x! Ngôn ngữ rặt mùi … xì tin! Tôi
vốn ưa đơn giản. Muốn núa chi thì cứ … huỵch toẹt ra luôn! Cuôc đời nay đã quá rắc rối rồi… Cứ úp úp mở mở ! Tôi cũng biết tỏng tòng tong ngài... Cuschi là người Nhật gốc … 3 kỳ!
Thôi,
phải chuẩn bị hành trang mai còn lên Buôn mê, nhét cho chị Siublak chút tiền để
chị đi …wánh bạc.
He he.Tạm
biệt mấy bác.
Mây Xanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét