TẠ LỖI
Lêu
lêu cái lão Đồ Gàn
Học
đòi làm kẻ đa mang bỡn đời
Thông
tin núm chẻng đến nơi
(Để) bàng dân thiên hạ buông lời cười chê.
Đúng là lão Đồ Gàn, gàn hết chỗ nói, gàn
đến ngây thơ ông cụ. Ai đời lão bị anh chàng Lùn mã tử ở tuốt tận An Giang lừa cho một quả “là anh ta đã về Đà
Nẵng và đang ngồi uống caffe bên Dòng
Suối Ngọc ở đường Triệu Nữ Vương”. Để rùi từ hổm đến giờ chẳng nghe anh ta
điện đóm chi cả, bạn bè ai cũng hỏi thăm làm tui cuống cả lên. Mà tui cũng lấy
làm lạ bán tín bán nghi, vì rằng lần nào về thì hắn ta cũng hú gọi anh em mà
sao lần nầy hắn lại im thin thít nên tui nghĩ thế là lão Đồ Gàn bị hắn ta cho nhậu thịt lừa rùi.
Cái thằng tui định bụng sẽ báo cho vợ
chồng bác Cả Lê và anh chàng Tư Mắt Kiếng cùng anh chàng nhà thơ câu một Baga biết
để gặp hắn một bữa, nhưng do hắn không ư hử chi cả, hơn nữa tui vì công việc
bận túi bụi nên cũng chẳng nhớ ra thành thử cũng ấm ớ hội tề. Sáng nay công
chiện cũng ngơi ngơi một tí, tui phải tìm hiểu xem thực hư như thế nào chớ
không thì oan cho anh chàng Lùn mã tử
mà lại tội nghiệp cho lão Đồ Gàn. Tui học theo kiểu điều tra của nhà thám tử
“Xê Lốc Khom” là truy từ căn nguyên bắt đầu từ Dòng Suối Ngọc. Tui thật
sự thất vọng khi nghe Dòng Suối Ngọc
trả lời qua điện thoại là có thấy anh chàng Lùn về hồi nào đâu và cô ấy lại còn
vặn vẹo lại tui nữa chứ:
- Mắc mớ chi hỏi tui, mà tui có liên
quan chi tới hắn ta đâu? Mọi lần về là hắn đến trình diện Lý trưởng trước kia
mà.
Coi bộ không xong trước những lời đôi
chối ấy, tui liền đem biện pháp nghiệp vụ đặc biệt ra để bắt mạch, và quả y như
rằng không đợi lâu, Dòng Suối Ngọc
liền róc rách:
- Núa thiệt là hắn có về và rủ tui đi
uống caffe ở quán nhà Thanh Hồng, sau đó hắn gọi cho lão Lý và Xuân nhưng mấy
người đều bận việc không tới được. Ngồi tâm
tìn vối nhau một tí khoảng hơn mấy tiếng đồng hồ rồi chia tay, hắn hẹn là
để gọi lại cho bạn bè sau nhưng chờ hoài mà chẳng thấy tăm hơi chi cả, tui có
gọi điện lại cho hắn thì nghe hắn bảo là đã về lại Sài gòn gấp vì ông anh của hắn
bị bệnh nặng đang phải nhập viện.
Tui nghe tiếng róc rách của Dòng Suối Ngọc mà chưa kịp phản ứng gì, thì
dòng suối ấy thở dài và buông một
dòng nước lạnh đến tái tê.
- Đúng là người không có duyên, gặp
lại nhau sau hơn 30 năm mà vẫn không được một lần trọn vẹn. Nghĩ mà buồn cho
cái số mình quá “vô duyên”.
Tự nhiên tui thấy ân hận vì vô tình
làm cho dòng suối ấy xót xa!
Rồi vào tối thứ 7 tuần qua, lão Quản
gia nhắn tin mời anh em sáng chủ nhật đến quán Lãng Tiêu uống caffe. Tui tiếc
hùi hụi vì phải cắp tráp theo lão Lý đi họ đám cưới cho đứa cháu ở quê. Không
biết sáng chủ nhật ấy có ai đến không hay lại để cho lão Quản ngồi ngáp ruồi một mình cho bỏ ghét. Tui định bụng
bữa mô đó rảnh rỗi, sẽ mời lão Đồ Gàn đi làm một cử để gọi là tạ lỗi bất kính
với lão và dĩ nhiên là phải mời bà con làng mình đến để cùng chứng kiến chứ.
Hãy đợi đấy!!!
TÊ KA
Cái lớp này tếu quá ta:
Trả lờiXóaRủ chàng Lãng Tử đến Lãng Tiêu.
Hứng lên có câu một rứa , có ai giúp tui làm tiếp không.
Haha
Một người bạn ghé qua