Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Phân vân

Phân vân

Em từ cổ tích hoang đường
Ta phiêu du tận mười phương gió ngàn
Thiên thần gãy cánh lang thang
Giữa miền hạ giới bàng hoàng thế nhân
Bao năm mỏi gót phong trần
Nửa đường ta bỗng phân vân lối về
Thiên đàng như một cơn mê
Sao bằng áo tím giữa quê yên lành
Bình minh giọt nắng long lanh
Sương khuya đọng giọt trên cành hoa xoan
Vườn xưa hoa cải ươm vàng
Giật mình mới biết đã sang mùa rồi
Thiên đàng còn lại đôi môi
Để người hạ giới một đời đa mang
Lòng ta giờ hết mơ màng
Trăm năm ở lại địa đàng với em

 Lãng Tử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét