Mưa rào
Ông bà ta xưa nay nói chỉ có
toàn đúng trở lên: “Con khóc mẹ mới cho bú”, quả là y như vậy. Ai đời cái anh
chàng TÊ KA bị nhiễm bệnh THAN, đợi diện dân làng 12A3 khóc đến rã họng thì Lão
Quản gia mới chịu nhúm bếp làm món “Miến măng vịt” để thếch đãi bà con ta cho
qua những ngày nắng hạn. Rứa chớ có ai lỡ dại phỏng vấn lão ta thì dứt khoát
thế nào lão cũng đưa ra hàng tỉ tỉ lý do để biện bạch: Nào là công việc ngập
đầu ngập cổ, nào là tui mắc bận đi đào bới, rùi là tui đã có ca ly tô đã quen từ mười mấy năm ni rồi,
nào là.... nào là..... vân vân và vân vân.... Chỉ tội nghiệp cho bà con dân
làng mình cứ dài cổ ra mà chờ, tay hòm chìa khóa thì lão ta giữ, có thơm thảo
thì lão nhóm lửa làm vài món cho bà con mình nhờ còn không thì thôi! Mà ác nỗi những
món đặc sản của lão bày ra thì gần mắt mà xa mồm nên bà con làng mình chỉ toàn
xực Online báo hại mắt mũi sưng vù, đang bình thường thì thành cận thị và khi
đã cận thị thì nặng thêm thành siêu thị và cứ thế dẫn tới viêm màn túi một cách
nghiêm trọng.
Nhưng nói đi thì cũng phải
nói lại, chứ nếu Giao Mùa của làng mình mà không có lão ta thì buồn đến biết
bao nhiêu! Gàn tui chỉ là hạng tép riu, chỉ được cái tài ăn theo nói leo hóng
hớt và ai kêu tui đó có tui đây. Năm thì mười họa tui mới chạy về thăm Giao
Mùa, nhưng cũng chỉ đâu được vài lần rồi cũng viện dẫn đủ mọi lý do lý trấu là
biến mất. Ở vào thời buổi người khôn của khó nên ai cũng phải tranh thủ đi mần
để có cái mà tồn tại chớ, vì thế nên Gàn tui cũng không loại trừ,cũng cố xon
xen với bàng dân thiên hạ cho zui chứ không vài năm nữa về hiu thì làm được cái
cóc khô gì. Lúc ấy chỉ ăn rồi ngồi lên nằm xuống thừa mỡ tăng cân không khéo mà
đai cho sớm! Hổm rồi tui có gặp lão
Lý đang điều khiển con wave chạy hớt ha hớt hải trên đường Bạch Đằng Đông hình
như lão ta đang đi tìm nhà ai đó thì phải. Gặp tui, lão săn đón bằng một nụ
cười thân thiện và y như rằng lão hỏi tui địa chỉ nhàTư Mắt Kiếng. Gặn hỏi lý
do thì lão ấp a ấp úng, rồi cuối cùng cũng phải khai thật là lão đến nhà Tư Mắt
Kiếng để xin thêm một số tập thơ Màu Thời
Gian để về làm quà tặng cho bạn học thời ếch vê với lão ở Trường Đại Học Sư Phạm Huế nhân ngày họp lớp kỷ
niệm 30 năm ngày ra trường tổ chức trong tháng 7 nầy ở KS Công Đoàn Thanh Bình
Đà Nẵng. Đó tui nói có sai đâu, lão Lý chỉ toàn lo chiện thiên hạ, ôm rơm cho
nặng bụng và thổi tù và không biết đến bao giờ?
Thôi trở lại chiện mấy cái menu online của lão Quản cho bà con mình
hạ nhiệt chút đi chứ cứ lông bông mãi cũng chẳng được cái tích sự gì. Dù sao đi
nữa cũng rất cám ơn lão Quản gia vì nhờ những món đặc sản online này như những
cơn mưa rào giải hạn và cũng nhờ vậy mà tâm hồn ăn uống của bà con làng 12A3
mình mỗi ngày một thêm phong phú. Và biết đâu có ai đó ngẫu hứng qua cầu mời
anh em mình làm một bữa miến măng zịt thật sự chứ không phải bằng mắt mà bằng
cả mắt lẫn miệng một cách tận tình thì thật không có chi bằng lão Quản hỉ!
09/7/2015
Đồ Gàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét