Nhặt
Em
nhặt hộ tôi những hoàng hôn
Chiều
phai nắng nhạt điếng trong hồn
Gió
đang lững thững qua kẽ lá
Khói
bếp là đà vương xóm thôn.
Tôi
nhặt hộ em giấc mơ xưa
Buồn
trôi trong ký ức đong đưa
Chợt
nghe ai hát ngoài xa vắng
Tình
bỗng mênh mang xót xa vừa.
Em
nhặt hộ tôi những dấu chân
Chưa
từng vương lấm bụi phù vân
Mắt
nai ngơ ngác sầu man mát
Đau
kẻ tình si biết bao lần.
Tôi
nhặt giùm em những nụ cười
Hồn
nhiên trong trẳng lúc đôi mươi
Cho
em vui lại thời thiếu nữ
Một
thuở hoàng kim của con người.
Em
nhặt giùm tôi những nhớ thương
Lúc
tóc còn xanh giờ pha sương
Tiếng
yêu xưa đã thành bia đá
Gọi
mãi người ơi những đêm trường.
Tôi
nhặt giùm em những cô đơn
Cùng
những buồn đau với tủi hờn
Giọt
lệ đắng rơi nào ai thấu
Bến
xuân bồi lỡ xói nguồn cơn.
Ta nhặt
giùm nhau tiếng mưa rơi
Cùng
những lời yêu rớt bên đời
Nỗi
đau như níu hình ai đã
Khép
lại chiều xuân đến rã rời.
Ta
nhặt cùng nhau những hoài mong
Cho
tình yêu hết cảnh long đong
Khổ
qua khi chín còn vị ngọt
Cho
bóng hoàng hôn ấm bên lòng.
Lãng
Dzu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét