Bâng khuâng
Lãng Tử lâu ni lãng đi mô
Để cho bao kẻ phải trầm trồ
Tem vàng tem bạc chờ mòn mỏi
Hay là trở lại ca ly tô?
Vườn tre xanh ngắt chẳng ai
vô
Hoa trái bốn mùa đã héo khô
Hai sáu còm-măng buồn rười
rượi
Mơ biển bình yên giấc hải
hồ.
Hóa ra Lãng Tử lại bâng
khuâng
Đôi môi mọng đỏ những thiên
thần
Phân vân đứng giữa đi hay ở
Địa đàng em níu lại bước
chân.
Đồ
Gàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét