Ngóng
Ngày lại ngày, tháng lại tháng, năm lại năm, hắn cứ ngồi ra đó mà ngóng mãi. Hắn
ngóng những người quen ở làng ra đi mà chẳng thấy về. Thỉnh thoảng hắn lại thở
ra và có vẻ như tiếc rẻ về những tháng ngày sôi nỗi và hạnh phúc bên mọi người.
Chiều nay hắn lại mò ra dòng sông ký ức ở đầu làng để hoài tưởng về những kỷ
niệm buồn vui thời áo trắng. Nhưng dòng sông ấy mới tội nghiệp và đáng thương
làm sao khi mà hai bên bờ lau lách um tùm, lòng sông đã trơ lấy đáy không còn
một chút hoài niệm nào chảy qua. Và trông cái bộ mặt ỉu xìu kia thì chắc rằng
trong tâm hồn hắn cũng đã cạn khô tự lâu rồi! Chỉ còn độc nhất ngôi nhà Giao
Mùa vắng lặng với mỗi lão Quản gia thui thủi sớm hôm. Cuộc sống khó khăn, thời
buổi người khôn của khó nên mọi người đã đưa nhau đi tìm miền đất hứa để lo cho
cuộc sống riêng mình. Thử hỏi trên đời nầy có mấy ai lại sống bằng hoài niệm
như mấy kẻ gàn dỡ kia chứ!
Chờ đợi vốn là thói quen hằng ngày của hắn. Ngày nào
cũng vậy, sau khi hoàn tất công việc cơm áo hằng ngày thì hắn lại về Giao Mùa
để đi quanh một vòng xem thử có ai về không và rồi cái điệp khúc im lặng lại
xâm chiếm lấy tâm hồn hắn. Người hắn già hẵn đi và có vẻ như buồn bã lắm, song
đôi mắt hắn vẫn ngời sáng những hoài mong và hy vọng, có lẽ nhờ thế mà hắn như
vẫn còn tồn tại ở trên đời. Hắn lại suy nghĩ vẫn vơ và chợt mĩm cười như một
nhà hiền triết với sự phát hiện xưa như trái đất rằng: Mỗi một con người là một
thế giới và như là một vương quốc của tâm hồn và ai cũng muốn mình là một bậc
đế vương trong vương quốc ấy. Thế nhưng hắn là một đế vương sao được khi mà tâm
hồn hắn đã cạn kiệt mất rồi, hắn tồn tại như một bản năng của tự nhiên là đói
thì ăn khát thì uống mà thôi, đâu còn biết thế nào là ngon hay dỡ, thế nào là
cái chất men thi vị của cuộc sống cuộc đời?
Hắn đã bòn mót hết cả sức lực cuả tâm hồn để ném vào
các cuộc vui phù phiếm của buổi thanh xuân, rồi hình như bây giờ đã trở thành
một tên khánh kiệt xác xơ, để rồi bắt đầu làm một cuộc hành trình đi ăn mày
lòng độ lượng! Thật đáng đời cho hắn bỡi cái tội bao đồng, bởi cái tội thích ôm
rơm cho nặng bụng! Có thể đến một ngày nào đó, hắn chỉ còn là một cái xác không
hồn vất vưỡng ở chốn trần gian rồi ngữa tay đứng bên cánh cửa cuộc đời nhận lấy
bao niềm yêu mến. Chao ôi! Như thế quả là hạnh phúc cho hắn biết nhường nào! Nhiều
lúc hắn cũng muốn vứt bỏ hết cho xong chuyện, vương vấn để làm gì? Nhưng cái
suy nghĩ ấu trĩ “bỏ thì thương, vương thì nợ” cứ lẫn quẫn mãi trong tâm trí hắn
nên làm hắn phải lao tâm khổ trí đứng ngồi không yên.
Đã không biết bao lần nhiều người trong lớp trong làng
đã từng lên án hắn nào là cửa quyền, là cường hào, là gia trưởng độc đoán
chuyên quyền, là vv... và vv, nhưng hắn nào có biết có hiểu cho đâu, vẫn cứ chứng
nào tật ấy làm cho bao người chê ghét thậm chí còn muốn cạch cái mặt hắn ra thế
mà hắn vẫn trơ như cái mặt thớt. Chiều nay, khi tôi viết những dòng nầy thì hắn
với lão Quản gia vẫn đang ngồi lặng yên bên dòng sông ký ức để chờ đợi một điều
kỳ diệu nào đó sẽ đến với làng ta trong mùa tựu trường và đón mọi người về
trong ngôi nhà Giao Mùa để cùng “Tôi đi học” với nhà văn Thanh Tịnh.
Mùa
tựu trường 2014
TÊ
KA
http://lyric.tkaraoke.com/10705/Bo_Truong_Ma_Di.html
Trả lờiXóaTaiNguyen vẩn xem bài trên Blog của các bạn, luôn nhớ về các bạn,.. như ngày-xưa thân ái.. hi hi Nhớ vào facebook của TN với nick là Taisg Tndn.. dễ nói chuyện.. TN luôn nhớ các bạn.. lắm lắm !!!
Trả lờiXóa