Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016

Du xuân

Du xuân

              Kể cũng lạ, con người ta có bao nhiêu điều tự mâu thuẩn với chính mình,cứ mong tết đến xuân về rồi lại chạy theo nó đến hụt hơi và để rồi cuối cùng lại than vãn “tết nhứt chi cho mệt rứa không biết”! Nói thì nói vậy chứ có ai không mong tết đâu? Chỉ có trẻ con là sung sướng nhất còn cánh người lớn chúng ta lo đến “bở hơi tai”. Có điều lo mà vẫn vui và phấn chấn vì chúng ta cũng đã trải qua cái thời hoàng kim ấy rồi mà!
            Tết Con Khỉ năm nay ở cái làng 12A3 chúng ta không có gì khởi sắc lắm, hình như mọi người ít về nhà, hình như cái ban chỉ đại của làng cũng cao bay xa chạy đâu hết, vì thế nên dân làng phải lo tự xử thôi! Lão Lý chỉ lo thu vén cho riêng mình (mà cũng phải thôi, nghe đồn lão ta sắp hạ cánh nay mai do vậy lão không cố tranh thủ vơ vét mới là chiện lạ?). Đã thế mấy ngày Tết lão ta có chường mặt ra ngoài đâu mà cứ then cài cửa đóng, có lẽ lão ta sợ dân làng phát hiện cái chiêu bài “Hoàng hôn nhiệm kỳ” của lão chăng?
             Hôm mồng Bốn Tết, vợ chồng lão Quản có đến nhà thăm lão ta, hai lão có vẻ tâm đầu ý hợp về cái chuyện trèo lên tụt xuống ở đời và mới thấy hết được cái chiều sâu của cái gọi là lợi ích nhóm ngay cả trong giới văn nghệ văn gừng. Qua mấy tuần trà, lão Quản bảo với lão Lý tết có đi thăm chơi đâu nhiều chưa thì lão ta tình thật:     
              -Mồng Một, mồng Hai tết trời lạnh quá, chỉ lo thực hiện việc hương khói cho ông bà tổ tiên ở quê, còn lại thì đóng cửa luyện “Cửu âm chân kinh”.
               Nghe vậy chị Quản nhíu mày ngạc nhiên không hiểu mô tê chi cả. Nói xong lão Lý lấy bản Sonate Ánh Trăng của Bethoven viết cho Piano được một nhạc sĩ người Tây Ban Nha chuyển soạn lại cho Guitare classique và khoe với chị Quản:
         - Tui đã chép lại tác phẩm nầy ở một bệnh viện dã chiến đóng trong rừng cao su thuộc Quân khu Đông Bắc chiến trường Tây Nam Campuchia cách đây hơn 30 năm. Và lão ta chỉ vào bản nhạc chép tay trên giấy ố vàng cái triện hình khuông nhạc rồi bảo:
         - Con dấu nầy là của Tư Cận khắc kỷ niệm cho tui cách đây hơn 40 chục năm rồi đó. Nghe xong chị Quản xuýt xoa mãi về cái hiện vật phi vật thể lạ lùng ấy vẫn sống mãi trong lòng tình bạn của hai lão.
          Tết đến xuân về, người ta đi chơi đó chơi đây, còn lão Lý thì lại ru rú ở nhà then cài cửa đóng và du xuân một cách quái đản lạ kỳ.


TÊKA

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét