Hồn thu
Thu về em có hay
Chiều buông nắng vương đầy
Trời xanh trong vời vợi
Bồng bềnh mây trắng bay.
Tiếng đàn ai đắm say
Rót hương vào trong gió
Hoàng hôn vừa bỏ ngõ
Khép lại những cánh cò.
Ước vọng thuở học trò
Mỗi lần “Tôi đi học”
Sợi buồn vương trên tóc
Em có sầu ướt mi.
Hình như thu về
Hạ đi
không tiếng tạ từ
Thu về có lẽ
hình như thu về
Tiếng ve
lạc giữa cơn mê
Phượng hồng nở muộn
hẹn thề mùa sang
Gió thu
Dìu dặt cung đàn
Nắng thu vàng nhuộm
mênh mang đất trời
Mưa thu
từng giọt giọt rơi
Trăng thu mờ ảo
rối bời hồn ta.
Lá rơi
Khi cơn gió lướt qua
Cây trở mình thổn thức
Có chiếc lá vàng rơi
Giữa đôi bờ hư thực.
Lá có rơi về cội
Hay mặc gió cuốn đi
Dững dưng ngày xá tội
Quy luật của sinh tồn.
Lúc xanh thì sống khôn
Nương cành ru theo gió
Vàng rơi vào nội cỏ
Khép lại kiếp vô thường.
Mạc
Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét