Đoàn tụ
Sau hơn một năm biệt tích trên
chốn giang hồ (Í lộn- chốn Giao Mùa chớ!), anh chàng Lãng Tử đã trở lại với hai bài thơ Phân
vân và Chơi vơi. Cũng vẫn những vần thơ lục bát mềm mại dễ thương và
là phong cách thơ sở trường của tác giả đã làm cho Giao Mùa sau bao tháng ngày
oi bức vắng lặng trở nên rộn ràng tươi mát mênh mang. Thế mà Gàn tui cứ tưởng
chắc bà con làng ta đã làm điều gì sơ xuất để Lãng Tử giận mà không về, hay là
“lều thơ” cần có một quãng thời gian dừng lại nghỉ ngơi, để tự nhìn lại mình và
để đầu tư thêm vốn liếng cho một chuyến đi mới dài hơi có cái mà tái sản xuất. Từ
xa xưa các bậc hiền nhân đã đưa ra một đúc kết rất chi là chí lí rằng: Hiện
thực sinh động của cuộc sống chính là đề tài vô tận cho mọi sự sáng tạo của con
người trong đó có Văn Nghệ nói riêng với điều kiện đừng bao giờ lười suy nghĩ.
Rồi thì nhà chị Mây cũng sau một thời gian bỏ nhà đi bụi (hình như bị
“lây cái bịnh ngã” của anh chàng Mõ?) lang thang cà lơ phất phơ trên chốn
facebook gặp nhà ThọPhan dỗ dành hết đâu một thùng nước mét thì chị ta mới chịu
về nhà. Tưởng đâu chỉ có cánh mày râu mới hoang đàng bỏ nhà đi bụi, đằng này
cánh nữ nhi cũng đâu có kém cỏi gì, có khi lại còn hầm hố hơn nữa là đằng khác?
Mây đã trãi lòng mình khi về lại mái nhà xưa mà không một chút phân vân do dự
lưỡng lự chần chừ. Mọi người vẫn mong mỏi chờ đợi nhau về đoàn tụ trong ngôi
nhà Giao Mùa có khi hoang vắng đến nao lòng!
Cũng liên quan đến chuyện này, vào cuối tháng 7 vừa rồi lão Lý được cơ
quan cho đi tham quan du lịch 3 ngày 2 đêm ở Phú Quốc. Vui thì vui thật đấy, song
đi du lịch kiểu mì ăn liền thì quá như
đi tra tấn không bằng. Phần lớn thời gian là ở trên tàu xe, mà ác nỗi xe tour
toàn chạy ban đêm cho kịp thời gian nên yếu bóng vía như lão Lý thì chỉ “hò”
đến té mật xanh mật vàng. Nói vậy chứ lão cũng cố kết hợp một công đôi ba việc
tranh thủ nhìn ngắm xứ sở đất Phương Nam để mà còn có cái mà sáng với tối (lại
nhầm nữa rồi-sáng tác chứ?) Lão ở Phú Quốc được 2 ngày 2 đêm và trở về Hà Tiên
bằng tàu cao tốc. Khi tàu vừa cập bến là lão ta đón xe ôm lên bến xe Hà Tiên
mua vé đi Rạch Giá Kiên Giang thăm bà con và ở lại đó 2 ngày một đêm, lão còn
định đi xuống miệt Cà Mau để thăm người bạn học thời Sư Phạm, nhưng rất tiếc
người bạn đã lên Sở Giáo Dục trên tỉnh Bạc Liêu để học chính trị chuẩn bị cho
năm học mới nên lão đành đi xe tốc hành lên lại Sài Gòn ngay sau đó.
Kể ra người có chút “máu me” như lão Lý thì đi đến đâu mà không tức cảnh
sinh tình,nhưng quả thật chuyến đi này tàu xe đã xóc lão như xóc bầu cua làm
lão ta đâm tắt tị. Sau khi trở về lại Đà Nẵng vào lúc 12g đêm thứ 5 (30/7/15)
lão ta mới thật sự hoàn hồn, và Gàn tui tranh thủ liếc qua cuốn sổ tay ghi chép
của lão với những con chữ bị gạch xóa nhòe nhoẹt, phải cố gắng lắm tui mới hệ
thống được những câu từ của lão cho xuôi tai và xin được ghi ra đây gọi là món
quà du lịch của lão Lý tặng bà con làng ta đọc cho vui.
Thượng
đế
Suốt
đời làm một thường dân
Mấy
khi được làm thượng đế
Nói
dễ nhưng nào phải dễ
Hỡi
anh thượng đế dân quèn.
Có
tiền thì lắm kẻ khen
Nào
là anh sang,anh chảnh
Sự
đời sa cơ gãy gánh
Còn
không thượng đế ăn dày.
Túi
đầy lúc tỉnh lúc say
Trò
đời kẻ tâng người bốc
Đến
khi mất phanh tụt dốc
Thượng
đế nô lệ ăn mày.
Đêm
Sài Gòn
Sài
Gòn - đêm rực rỡ
Không
gian huyền ảo lung linh
Tấp
nập người đi hối hả
Người
về vội vả đường xa.
Những
cơn mưa rụt rè lướt qua
Rồi
ráo hoảnh như trẻ con vừa khóc
Đêm
Sài Gòn ngất ngây như mời mọc
Bước
chân lữ khách phiêu bồng.
Sài
Gòn đêm rộng mênh mông
Náo
nức người đi như đi trẫy hội
Nhiều
phận người chìm vào đêm tối
Lặng
thầm bới rác mưu sinh.
Có
những đôi tình nhân xinh rất xinh
Dìu
nhau bước đi mòn đường cơm áo
Cơn
gió thoảng qua ngọn đèn đêm chao đảo
Giật
mình tôi rớt xuống giữa cơn mê.
Delay
Bao
giờ cho hết delay
Để
cho thượng đế được bay đúng giờ
Không
phải đợi chẳng phải chờ
Giản
đơn xin lỗi làm thơ che trời.
Chiều
biên hải
Biển
chiều đỏ ối hoàng hôn
Khơi
xa vỗ sóng gọi hồn núi sông
Đất
trời mây nước mênh mông
Một
thời mở cõi cha ông vang lừng.
Cúi
đầu lòng thấy rưng rưng
Gươm
khua biên hải trên từng đảo xa
Hùng
thiêng “Nam Quốc Sơn Hà”
Nam
Du, Phú Quốc ngọc ngà, Thổ Chu.
Kiên
Giang non nước thiên phù
Hà
Tiên Rạch Giá lời ru vọng về
Sóng
xô gành đá câu thề
Quang
sang muôn dặm ta hề nào quên.
Chiều
trên biên hải lênh đênh
Bão
giông chớp giật sấm rềnh đã tan
Gió
khơi dìu dặt cung đàn
Hồn
cha ông hóa sóng vàng biển khơi.
Được đứng ở một trong những nơi tận cùng của đất nước, buổi sáng thấy
ánh bình minh rực rỡ rạng ngời, buổi chiều ngắm bóng hoàng hôn đỏ ối từ từ lắng
xuống, hỏi làm sao mà không thấy xúc động bồi hồi. Tuy đi tour kiểu mì ăn liền
như thế thì nhọc thật nhưng bù lại cũng chẳng hoài công. Tui có hỏi lão Lý về
việc lớp việc làng,nhưng lão vẫn chứng nào tật ấy, cứ ậm ậm ừ ừ, mà hình như
lão ta đang còn mãi mê về con người và mảnh đất Phương Nam trên từng nốt nhạc.
Đồ Gàn