LINH
TINH NGÀY TẾT.
Ông
không phải là người thân hay bạn bè nhưng
mấy ngày qua tôi cứ bần thần như mất đi một
báu vật .
Cái
cảm giác ấy khó dứt ra khi báo , đài,
các phương tiện thông tin đại chúng không ngừng nói về ông. Mà cũng phải thôi.
Ông đã chạm đến nỗi đau mất mát của những trái tim biết rung động trước cái đẹp
và biết phẩn nộ trước bất công của cuộc đời.
Tôi
cũng không ngoại lệ!
Sáng
30 cuối năm, tôi đứng bên lề đường, hòa vào dòng người chờ xe tang đi qua. Xe
chở quan tài qua rồi mà có người hỏi “Xe tang đâu?”.
Một
cổ xe đơn giản, không kèn trống xập xình, không băng liễn vòng hoa hai bên. Lặng
lẽ đi qua trước mặt những người chờ vẫy tay tiễn biết ông lần cuối. Họ quên rằng
ông vốn không ầm ĩ. Ông đã đến với cuộc đời này không bằng kèn trống thì chuyến
đi cuối cùng của cuộc đời cũng mộc mạc
thế thôi.
Mà
ông có âm thanh riêng của ông.
Âm
thanh của tiếng lòng tức tối của triệu
con tim Đà Nẵng.
Âm
thanh của những câu hỏi vì sao lại có sự
bất công đến vô lý thế.
Âm
thanh của những lo lắng của người dân Đà Nẵng mồ côi .
Để
được còn thấy ông, tôi mở đi mở lại các
đoạn băng về ông lúc còn sống. Trong từng câu từng chữ , nếu xâu hết lại sẽ là
một tuyên ngôn về sự làm người. Ừ thì làm người . Ai cũng làm người hết. Ai
cũng có một cuộc đời . Có ai sinh ra mà không sống đâu. Nhưng có những người có thể mai mới chôn nhưng trên bia mộ sẽ ghi chết cách đây đã lâu
lắm rồi.
Khi
nói về chức vụ, ông chỉ cho đó là phương tiện. Cái chính là làm được gì ở chức
vụ đó , rằng mai sau khi chết đi chẳng
ai nhớ các chức vụ anh đã kinh qua mà chỉ nhớ cái anh đã làm được.
Những
gì ông làm được mọi người đã thấy.Một chặng đường gần 20 năm. Không xa vời như chàng Từ Thức từ cõi
tiên về trần nhưng với những người đi xa về họ cũng sẽ có cảm giác như Từ Thức. Những chuyến phà chen chúc mỗi chiều đi biển đã đi vào huyền thoại, dân
‘’quạ bưng’’ đã biết ở biệt thự chung cư resort, “bên kia
sông” không còn là khái niệm của quê mùa của nghèo khó…
Có
người ví ông như một cầu thủ chơi đẹp. Đã ra trận là đá, đá hết mình…
Nhưng
Nguyễn Bá Thanh yêu quí của Đà Nẵng ơi ! trên một sân cỏ gập gềnh , cùng đội chơi giữ chân thì liệu có nên đá hết mình hay
không?
Rồi ông nói với con gái Hoài An như một người đã hoàn thành
nhiệm vụ “Đà Nẵng chừ đẹp, hai con cũng trưởng thành’’*
Không, ông chưa sẵn sàng cho cuộc ra đi này đâu. Đó chỉ là cách
nói của sự bất lực, sự không có lựa chọn nào khác. Ông còn biết bao hoài bão,
biết bao khát vọng, khát vọng đưa Đà Nẵng đi xa hơn nữa, khát vọng biến Đà Nẵng
thành một Singapo, một Hồng Kong…khát vọng biến
khát vọng của mình thành hiện thực trên mảnh đất Đà Nẵng yêu thương
Những gì đã làm được chỉ là mới bắt đầu phải không anh
Thanh?
Những khát vọng ấy đã cùng anh yên nghỉ trong lòng đất Hòa Tiến
Người
Đà nẵng yêu anh lắm nhưng không biết làm gì để giữ được anh . Anh đã tuột ra khỏi tầm tay của
yêu thương , anh đã một mình chống chọi với định mệnh… Tôi, Đà
Nẵng và những người yêu anh vô
cùng chỉ biết tức tưởi chấp nhận sự bất lực của mình.
Mộ
anh phủ đầy hoa trong ngày đầu năm. Người Đà Nẵng vẫn tiếp tục về nơi anh yên nghỉ như tự dối
lòng mình là anh vẫn còn đó.
Vài
dòng cho anh trong ngày đầu năm vắng anh trên quê hương. Người nhạc trưởng ấy
đã đi xa nên thành phố như cung đàn lỗi nhịp. Đêm giao thừa lặng lẽ, sang mồng một buồn tênh khi thiếu
anh trên đường hoa Bach Đằng. Vui xuân ư?
Đà
Nẵng năm này không có mùa xuân!
ThoPhanthi