Lá
rụng sân trường
Hoa nắng lung linh trên vai trên tóc
Hoa nắng đùa vui trên má trên môi
Cơn gió thoảng qua ngập ngừng bối rối
Em khẽ đưa tay ôm nắng vào lòng.
Có chiếc lá vàng buông mình theo gió
E ấp nhìn em mắt biếc thẹn thùng
Lá sẽ về đâu trên sân trường vắng
Nuối tiếc một thời hoa nắng quàng vai.
Áo trắng nhạt nhòa trên những tàn phai
Ta lại lang thang tìm chút dư hương ngày
cũ
Mấy cây xà cừ lặng yên ủ rủ
Những vết sẹo học trò đã lành theo dấu
thời gian.
Đâu rồi bạn bè của một thuở nghịch hoang
“Nhất quỷ nhì ma...” làm thầy cô ngao
ngán
Những con chữ tật nguyền mang dáng hình
bom đạn
Chiến tranh làm lụi tàn từng tất đất quê
hương.
Đâu rồi dáng thầy cô của ngày tháng yêu
thương
Những phòng học buồn tênh ghế bàn sầu
trống vắng
Và những dãy hành lang im lìm tỉnh lặng
Hun hút một nỗi buồn nỗi nhớ mái trường
xưa.
Tượng chí sĩ Tây hồ dầu dãi với nắng mưa
Giữa sân
trường bụi mờ rêu phong khói phủ
Yêu biết mấy thời sách đèn đã lùi xa vào
quá khứ
Ta lại gặp em về mơ lá rụng chiều nay.
18/11/2014
Dzu
Tử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét