Hồn quê
Ngày ta xa quê, quê vẫn còn
nghèo, nghèo lắm
Làng chỉ là một gò nổi giữa
núi và sông
Đất cát bạc màu chỉ trồng
khoai đậu bắp
Chén cơm không chỉ được dùng
cho những lúc ốm đau.
Lũy tre làng nơi cắt rốn chôn
nhau
Con người dân quê hiền lành
chân chất
Suốt tháng quanh năm nón cời
chân đất
Đi mòn hết cuộc đời mà chưa
có được một ngày vui.
Đường làng quanh co đèo dốc
ngược xuôi
Mỗi mùa đông về mây giăng
trắng núi
Chiều chiều mưa dầm tiếng mang
kêu bên suối
Tu hú lạc bầy xao xác bóng trời
đêm.
Tiết tháng mười mùa lũ nước
lên
Từ nguồn trôi về cành khô củi
mục
Có con chim nó kêu bắt cô
trói cột
Tuổi thơ đi qua trong nghèo
khó an lành.
Đất nước hòa bình quê hương
hết chiến tranh
Bà con quê ta đi vào hợp tác
Bộ mặt nông thôn có đôi phần đổi khác
Chiếc áo thời bao cấp đã bạc
màu sờn gấu vá vai.
Ngọn gió đổi mới bùng lên
bừng sáng một tương lai
Núi rừng quê hương đã bắt đầu
chảy máu
Những dòng sông không còn
trong xanh và êm ã
Chỉ còn là những lạch nước
đục ngầu bờ bãi đìu hiu.
Những ngày lễ ngày tết ở thôn
quê rộn rã biết bao nhiêu
Dân làng không còn chơi lô tô
hay bài chòi truyền thống
Đường bê tông xe máy rú gầm
náo động
Karaokê thi nhau inh xóm inh
làng.
Tôi ôm khư khư cái quá khứ đã
ố vàng
Về lại quê xưa bỗng thấy thèm
thấy nhớ
Nhớ con sông Vu Gia bên bồi
bên lỡ
Nhớ những bờ cừ ngăn sông cho
guồng xe nước quay vòng.
Nhớ con đường làng trưa nắng
cong cong
Tiếng mẹ à ơi ru theo nhịp
võng
Con gái chơi ô con trai đá
bóng
Thiên đường tuổi thơ vui cõng
nắng trưa hè.
Ta làm cuộc phiêu bồng về quá
khứ lắng nghe
Thèm tiếng cu gù trên ngọn
tre lặng gió
Thèm khói lam chiều bay là đà
trước ngõ
Say khướt hồn quê khi hoàng
hôn vừa đổ xuống bên đời.
05/11/2014
Lãng Dzu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét