Mùa lá rụng
Anh
viết cho em bài thơ mùa lá rụng
Khi
mỗi độ thu về trong tiếng lá xạc xào rơi
Trong
nỗi nhớ đong đầy những hụt hẫng chơi vơi
Theo
dòng chảy của thời gian và cuộc đời xuôi ngược.
Lá
rụng về đâu nào ai biết được
Bỡi
gió vô tình thổi cuốn bay đi
Hay
lá vô hồn vô cảm vô tri
Cứ
phó mặc cho sự đời trôi theo chiều gió.
Anh
viết cho em những vần thơ giữa đêm thu mờ tỏ
Trong
tiếng sấm ì ầm ánh chớp cuối trời xa
Cơn
mưa muộn cuối mùa cứ từng đợt thoáng qua
Và
lá rụng em ơi ngàn lá rụng.
Nhớ
thu xưa giữa sân trường ai lúng túng
E
ấp vụng về đuổi theo chiếc lá vàng rơi
Tiếng
chuông reo đã báo hết giờ chơi
Mà
có người cứ tưởng mình như chiếc lá.
Khung
cửa lớp chiều nao bỗng trở thành khách lạ
Khi
chiếc lá kiền kiền bay qua cửa sổ khối mười hai
Cả
lớp lặng im nghe thầy giáo giảng bài
Thì
ai đó đã thả hồn theo lá đổ.
Chiều
ấy trên đường về áo trắng băng qua phố
Và
chiếc lá vàng kia nằm trong cặp sách mơ màng
Ấy
là mùa thu cuối cùng cuốn sách cuộc đời đã lật sang trang
Cả
anh và em bước vào vòng quay nhân thế.
Dẫu
biết lỡ mối duyên đầu đã làm ai đẫm lệ
Còn
anh lang thang nơi góc bể chân trời
Như
một kẻ ngạo đời hợm hĩnh dỡ hơi
Ngày
gặp lại nhau anh chỉ còn là một tên thất sũng.
Em
ơi ! Mình đã đi qua biết bao mùa lá rụng
Không
có “con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô”*
Anh
không phải là chinh phu và em cũng không phải là cô phụ
Mà
sao cứ giá buốt tâm hồn mỗi khi mùa lá rụng buổi tàn thu.
10/10/2014
La
Thứ
*-
Trong bài thơ”Tiếng thu” của Lưu Trọng Lư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét