Lục
bát thu
Thẹn
Bồng
bềnh mây trắng lang thang
Giật
mình mới nhớ em đang tháng mười
Ngỡ
ngàng như mới đôi mươi
Thẹn
thùng chiếc lá vàng rơi úa tình.
Trăng côi
Đường
về chỉ có mỗi tôi
Đêm
thu một mảnh trăng côi úa vàng
Gió
từ biển nhớ gió sang
Mưa
từ bể khổ mưa sang bên nầy
Người
từ ảo ảnh qua đây
Nỗi
buồn vừa mới trao tay đã già
Hẹn
mùa thạch thảo nở hoa
Ru
tình dạ khúc phôi pha phận người.
Vơi
Rủ
mùa thu cũ rong chơi
Lá
vàng năm ấy còn vơi nỗi buồn
Sương
chiều từng giọt nhẹ buông
Gọi
tình thức dậy khơi nguồn yêu thương.
Nhuận
Nhuận
ngày nhuận tháng nhuận năm
Nhuận
trời nhuận đất nhuận rằm - thời gian
Tình
yêu có phải lỡ làng
Cho
ta nhuận lại thiên đàng trái tim.
Trượt
Trượt
chân rớt xuống địa đàng
Vấp
mùa thu cũ lá vàng rơi rơi
Người
đi tận cuối chân trời
Mưa
giăng sợi nhớ rối bời lòng ta
Gió
lay rụng ánh trăng ngà
Bến
mơ vừa chộ tình xa mất rồi
Lặng
nghe hạnh phúc lên ngôi
Trong
em một nửa tình tôi thu nầy.
Bao giờ
Bao
giờ cho tới tháng mười
Để
tôi hái đóa hồng tươi tặng người
Tháng
ba lỡ hẹn nụ cười
Thu
sang thì đã tháng mười nắng phai
Chiều
lên ru giấc mơ dài
Đêm
nghiêng cánh hạc thiên thai mơ màng
Bồng
bềnh mây trắng lang thang
Mang theo nỗi nhớ thu
vàng chênh vênh
Tháng mười nửa nhớ nửa
quên
Niềm vui rụng xuống bắt
đền nõi đau
Buồn xưa dù đã nát nhàu
Tình
xưa vẫn mãi thắm màu yêu thương.
05/10/2014
Đỗ
Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét