Thu hoài vọng
Hình như có tiếng chiều rơi xuống
Để bóng hoàng hôn nhuộm tím hồn
Chuyện ngày xưa ấy em còn nhớ
Lạc giữa thu này một giấc mơ.
Chiếc lá vàng nào mang ý thơ
Một thời áo trắng phủ sương mờ
Bâng khuâng e ấp trời buông gió
Mây chẳng buồn trôi đến hững hờ.
Bao lần thu đến tình chan chứa
Dẫu lá vàng rơi xót cây đời
Ta mắc nợ nhau ngày hạnh phúc
Nên mỗi thu tàn trong xót xa.
Có phải tình đầu khó phôi pha
Dù cho năm tháng có nhạt nhòa
Nhưng sao lòng mãi hoài thổn thức
Em có bao giờ em nhớ ta!
Giá như thu đến đừng thay lá
Thử hỏi có còn thu hỡi thu
Tình xưa tuy đã thành mây khói
Mình mãi còn nhau mỗi thu về.
Ta khù khờ bì bõm giữa cơn mê
Rồi lang thang kiếm tìm trong nỗi nhớ
Nghe mênh mang một điệu buồn dang dỡ
Nhặt hết lá thu vàng ươm lại dấu tình xưa.
30/8/2014
Phù Dzu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét