Ru lá vàng thu
Gió thu nhè nhẹ mơn man
Đem tình hong dưới nắng vàng chờ em
Trời xanh mây trắng bồng bềnh
Này em còn nhớ hay quên hết rồi.
Sao ta cứ mãi bồi hồi
Gọi mùa thu cũ mồ côi lá vàng
Chiều buông nỗi nhớ vắt ngang
Giật mình trượt ngã ngỡ ngàng chiêm bao.
Giấc mơ gầy guộc hanh hao
Mà sao cứ mãi dạt dào yêu thương
Thu xưa đuổi lá
sân trường
Một thời áo trắng vấn vương hương tình.
Tâm hồn ngời ánh bình minh
Thu nay chỉ có vô hình nỗi đau
Để rồi mình trả nợ nhau
Trái tim lỗi nhịp đổi màu dối gian.
Đường đi đến cửa thiên đàng
Chỉ là một giấc mơ hoang cuộc đời
Của em một nửa xa vời
Của ta một nửa cuối trời lãng quên.
Đường tình không số không tên
Không đèo dốc mà gập ghềnh bão giông
Vay nhau một cuộc tình nồng
Để rồi góp trả đời sông cho nguồn.
Đêm thu một ánh trăng suông
Còn đây xin gửi nỗi buồn cho em
Thu mưa tí tách bên thềm
Giọt thương giọt nhớ môi mềm người ơi!
Thu xưa em đứng bên đời
Thu nay ta lại về nơi ban đầu
Ước gì có phép nhiệm mầu
Cho mình nối lại nhịp cầu tri âm.
9/9/2014
Đỗ Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét