Hồn sông
Những con sông ngày xưa trong xanh và sâu thẳm
Từ nguồn xa sông nhẹ chảy về xuôi
Những con đò dọc ngang nối đôi bờ rất chậm
Đứng bên nầy sông mỏi mắt đợi sang bờ.
Dòng sông quê xưa gắn bó với tuổi thơ
Tập lội tập bơi quảy thùng tập gánh
Xúc bổi quây chươm mò tôm bắt cá
Con nước vơi đầy năm tháng lững lờ trôi.
Con sông quê đã tắm mát tuổi thơ tôi
Đã ru tôi bằng điệu nhạc guồng xe nước
Cùng lũ bạn những trưa hè trần truồng đứa sau đứa
trước
Nhảy tòm xuống sông cút kiếm lặn tìm nhau.
Nhớ những mùa mưa nước lũ lớn thật mau
Từ nguồn trôi về những cây to cùng rều rác
Chúng tôi tranh nhau chạy lăn xăn trên bờ cát
Bắt dế bắt chim bị nước cuốn vô bờ.
Nhớ ngày xưa sông nước còn rất hoang sơ
Nên dòng sông như rộng dài và thiêng liêng lắm
Sợ ma da khi mỗi lần rủ nhau đi tắm
Người lớn lo xa làm bọn con nít bị no đòn.
Nhớ có lần theo mẹ chạy lon ton
Được đi đò dọc ngược lên vùng Hà Tân họp chợ
Lần đầu tiên bước ra khỏi lũy tre làng với biết bao
bỡ ngỡ
Cứ tưởng như mình vừa được đi qua một xứ sở diệu kỳ.
Rồi chiến tranh bùng lên, rồi bom đạn, rồi chia ly
Tôi xa quê theo đoàn người lánh nạn
Bỏ lại dòng sông quê buồn vương theo ngày tháng
Cây đa con đò và guồng xe nước mãi hoài trông.
Dòng sông Vu Gia xưa nay có còn không
Với những Dinh Bà và khúc cua xoáy qua Hà Sống
Đứng trên cầu Hà Nha mà nghe lòng xao động
Dáng sông vẫn còn đây mà hồn sông đã phiêu dạt ở nơi
nào.
Nghịch lý cuộc đời chẳng biết nói làm sao
Trời đang nắng mà bỗng dưng nước lũ
Hạ lưu ruộng đồng mùa màng cháy khát
Mùa mưa về thì lũ chồng lên lũ khốn thay.
Dòng sông xưa bây giờ buồn lắm ai có hay
Hạ du khát sông mà sông chỉ còn trơ đáy
Đâu rồi dòng sông xanh êm trôi cuộn chảy
Nay chỉ còn là con lạch nhỏ đục ngầu lười biếng
chẳng buồn trôi.
Nhân Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét