Bài
thơ cho bạn
Thân tặng Út và Thủy cùng hai cháu Hoài Châu
nhân Ngày Hạnh phúc 20/3
Lúc ấu thơ anh lớn lên giữa khói bom lửa đạn
Cha hy sinh trong cuộc kháng chiến ở quê nhàMột mình mẹ tảo tần nuôi ba đứa con thơ dại
Mưa nắng cuộc đời đã làm còng lưng mẹ oằn vai.
Đất nước hòa bình bừng sáng một tương lai
Rồi anh chị lớn lên bước vào đời tự lậpAnh may mắn được đến trường học tập
Mẹ vẫn âm thầm với rau khoai sắn chắt chiu.
Một mái nhà tranh hôm sớm hắt hiu
Mẹ mong ước mai sau anh trưởng thành khôn lớn
Nên cố gắng việc sách đèn đâu quản chi khuya sớm
Và nước mắt mẹ đã trào rơi khi nghe tin anh bước
chân vào cửa giảng đường.
Tạm biệt mẹ già với bao nỗi nhớ thương
Anh đi tìm tương lai nơi Sông Hương Núi Ngự
Làm một anh sinh viên nghèo thiếu thốn bao nhiêu thứ
Khi đất nước còn dậm chân trước đêm đổi mới muộn
màng.
Anh đã vượt qua biết bao nỗi gian nan
Một bộ đồ mỏng manh đi qua suốt bốn mùa mưa nắng
Cơm cư xá phải độn bo bo,bột mì,khoai sắn
Sách vở đơn sơ chỉ mấy quyển giấy ố vàng.
Đời sinh viên khó khăn đâu nào dám mơ màng
Một tình yêu để sẻ chia những tháng ngày đèn sách
Để cùng nhau ước mơ và lên kế hoạch
Cho một tương lai khi tốt nghiệp ra trường.
Dưới mái trường sư phạm quá thân thương
Anh đã cùng bạn bè đi qua bốn mùa lá đổ
Đã cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu gian khổ
Mùa hè cuối cùng chia tay nhau anh về lại quê nhà.
Tưởng đâu đời mình sẽ biền biệt cách xa
Về lại với mẹ già bên mái nhà tranh hiu quạnh
Và có lẽ hạnh phúc cùng tình yêu sẽ luôn lẫn tránh
Một anh giáo nghèo với hai bàn tay trắng cô đơn.
Ngờ đâu có một người không tính toán thiệt hơn
Đã lặng lẽ âm thầm thương anh trong bốn năm đại học
Ngày chia tay ra trường người ta đã òa bật khóc
Làm cho trái tim anh quặn thắt nát tan lòng.
Em ơi!
Mẹ già nuôi anh với bao vất vả long đong
Tháng lương đầu tiên anh chưa kịp mang về khoe với
mẹ
Chưa kịp may áo cho người dù chỉ là một món quà nhỏ
bé
Lâm trọng bệnh mẹ ra đi khi anh chưa kịp báo hiếu
đấng sinh thành.
Nhìn lại đời mình ôi sao quá mong manh
Anh sẽ cố quên nỗi đau dưới mái trường theo năm
tháng
Sẽ tìm niềm vui bên học trò cùng bè bạn
Và hôm sớm khói hương cho linh hồn mẹ được vui lòng.
Rồi thời gian trôi
qua......
Trái tim của anh giáo
nghèo đã biết thổn thức chờ mong
Và em đã mang đến cho anh
cả một trời hạnh phúc
Anh mới chợt hiểu ra lời
xưa “Sông có khúc mà người có lúc”
Em có đòi hỏi gì đâu chỉ
cần một ở anh một tấm chân tình.
Dưới mái nhà tranh em đã
làm cho cuộc đời anh rực sáng ánh bình minh
Xua đi hết cái đói cái
nghèo bằng đôi tay tần tảo
Chạy chợ chạy đồng sớm
hôm rau cháo
Và em đã cho anh hai đứa
con ngoan ta làm của để giành.
Ôi có phải em là cứu
cánh của đời anh
Là giấc mơ rất bình
thường mà có lúc anh chưa tìm thấy
Cám ơn em một tình yêu
chân thành đến vậy
Dẫu có bạc nén vàng thoi
cũng không mua được bao giờ.
Các con ơi !
Dẫu cuộc đời như là một
giấc mơ
Nhưng giữa thực và mơ là
một khoảng trời vô tận
Ta có quyền ước mơ để
làm phong phú thêm cho cuộc sống
Để cho hiện thực không
đầu hàng số phận có đắng cay.
Tôi chỉ là lãng đãng một
khách thơ
Không giúp được gì cho
bạn mình dù cây kim sợi chỉ
Nhưng tình yêu của các
bạn sáng long lanh như ngọc quý
Xin ghi lại những dòng
nầy để làm quà tặng tình yêu.
10/3/2014
Dzu Tử
(TCA)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét