Không đành
Vốn mình đã là người dưng
Cho nên hờ hững cũng đừng buồn chi
Trăm năm tình có ra gì
Vì ân với nghĩa bước đi không đành.
Một nửa
Của em một nửa đâu rồi
Của ta một nửa mồ côi tháng ngày
Bởi vì đời trắng đôi tay
Của ta một nửa vận may không về.
Khóa
Niềm vui em đẩy ra xa
Nỗi sầu níu lại cho ta buốt lòng
Về mang nỗi nhớ ra đong
Sãy sàng lầm lỗi niêm phong cuộc tình.
Vần yêu
Tặng em hết những vần nầy
Vần yêu rơi rụng vần đầy yêu thương
Vần buồn mờ ảo khói sương
Vần đau sụt lỡ bên đường nhân gian.
Trách
Chẳng buồn chẳng trách chi ai
Chỉ buồn chỉ trách cái tai dại khờ
Nghe chi lời nói vu vơ
Để tim thổn thức làm thơ than đời
Thôi thì hãy cứ rong chơi
Quên đi ngày tháng nặng lời thị phi
Dù ai dứt áo ra đi
Lòng ta vẫn mãi dễ gì nhạt phai.
Mạc Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét