Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Lục bát 2

Không đành

Vốn mình đã là người dưng
Cho nên hờ hững cũng đừng buồn chi
Trăm năm tình có ra gì
Vì ân với nghĩa bước đi không đành.

Một nửa

Của em một nửa đâu rồi
Của ta một nửa mồ côi tháng ngày
Bởi vì đời trắng đôi tay
Của ta một nửa vận may không về.

Khóa

Niềm vui em đẩy ra xa
Nỗi sầu níu lại cho ta buốt lòng
Về mang nỗi nhớ ra đong
Sãy sàng lầm lỗi niêm phong cuộc tình.

Vần yêu

Tặng em hết những vần nầy
Vần yêu rơi rụng vần đầy yêu thương
Vần buồn mờ ảo khói sương
Vần đau sụt lỡ bên đường nhân gian.

Trách

Chẳng buồn chẳng trách chi ai
Chỉ buồn chỉ trách cái tai dại khờ
Nghe chi lời nói vu vơ
Để tim thổn thức làm thơ than đời
Thôi thì hãy cứ rong chơi
Quên đi ngày tháng nặng lời thị phi
Dù ai dứt áo ra đi
Lòng ta vẫn mãi dễ gì nhạt phai.

Mạc Nhân


Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

cà phê một mình



Cà phê một mình


Từng giọt long lanh, từng giọt rơi
Cà phê ngọt - đắng vương bờ môi
Đâu đây tiếng nhạc như sầu lắng
Niệm khúc muôn trùng xa vắng thôi
Em đi lối nhỏ phai màu nắng
Để thoáng u hoài trong mắt ai

Mưa rơi xóa dấu trang đài
Còn đây phố cũ một mai em về...

Lãng Tử

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Lục bát 1


Nhớ

Nhớ em nhớ đến điên cuồng
Em ơi có biết nỗi buồn gọi ta
Gần nhau mà cứ cách xa
Nghìn trùng vời vợi biết là vì đâu!

Hát dạo

Con nhồng nó hót bên sông
Lêu lêu cái gã đàn ông khù khờ
Vai đeo nặng một túi thơ
Làm tên hát dạo bên bờ nhớ thương.

Nhường

Ta buồn cứ tưởng người vui
Hóa ra người cũng buồn hơn ta nhiều
Ta buồn từ sáng đến chiều
Nghỉ một chút rồi từ chiều qua đêm
Nỗi đau đi giữa êm đềm
Người buồn ra đứng bên thềm ngóng ai
Ô hay ta hẹn đến mai
Nỗi buồn nhường lại em vài ba hôm.

Vắng

Thơ ta em chẳng có tên
Chỉ có một nỗi đau bên nỗi buồn
Chiều hôm chớp bể mưa nguồn
Làm ta quay quắt điên cuồng nhớ em
Cuộc tình không tuổi không tên
Không có đoạn cuối lại quên mở đầu
Đường trần biết mấy nông sâu
Dã quỳ vàng rực một màu yêu thương
Ta đi hỏi gió ngàn phương

Hình em vẫn mãi đêm trường chiêm bao.

                                                                 Mạc Nhân

Thành công, đại thành công!

Thành công, đại thành công!
           
            Tui đã tự… mở cửa Giao mùa 12aba được rồi!
          Kính thưa các vị bô lão ở làng, trước hết em xin tạ tội cùng … tàn thể dân làng. Đó là vì sự vắng mặt của em trên… chốn giang hồ bấy lâu nay. Nghĩ đi nghĩ lại mà em cũng không thể giải thích được vì sao mình lười như rứa? Hay là tại vốn liếng văn chương đã cạn kiệt theo năm tháng tuổi đời? Hay là tai bận bịu chuyện chi chi? Hẳn có bác sẽ cho rằng dạo này em làm bà ngoại rồi nên bận rộn? Xin long trọng đính chính là không! Cháu em đi nhà trẻ, em chẳng phải coi ngó gì cả! Hình như có lẽ em đi chơi nhiều quá thì phải?!! Nói ra các bác đừng cười, em già rồi mà còn “máu me” chơi bời dữ lắm. Mê đi chơi đến nỗi mỗi lần đến sân ga hay ra phi trường, nhìn thấy thiên hạ va ly túi xách thì lòng em lại … rộn rã! Nhiều lúc em còn ao ước giá như đời mình là những chiếc… valy!
          Nhưng, dù có viết hay không viết thì tình cảm của em dành cho các vị chức sắc ở làng và toàn thể dân làng vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Lâu lâu không gặp em lại thấy nhớ nhớ. Bằng chứng là chẳng có cuộc lê la nào mà vắng mặt em. Cách đây chừng một tháng em cùng mấy người bạn chu du tới tận… Ba kỳ. Hẹn hò gặp lão Minh thiệt là vui. Minh còn giói thiệu một ông chú đàn rất hay đi theo tụi tôi đến tận Phú ninh. Người … đàn sĩ đó nghe nói là cháu ruột của nhạc sĩ La Hối- tác giả của bài hát  “Xuân va tuổi trẻ”. Ông ta đã già nhưng đàn còn hay lắm. Chính nhờ tiếng đàn của ông mà buổi đi chơi của tụi tôi trọn vẹn vô cùng! Nhưng … rõ là nghệ sĩ, Ông ta không vợ không con, lấy cây đàn làm tri kỷ, lấy rượu làm tri âm. Tuổi tác cũng chưa phải là bao mà trông ông già yếu hom hem đến tội…
          Mới hôm chủ nhật vừa rồi (tôi xin được mở ngoặc đơn thông báo rằng kể từ hôm nay tôi đã không còn … bị dạy vào ngày chủ nhật. Bạn nào rủ lê la thì cứ bắn... tin), nhớ các bạn quá tôi bèn nhắn tin rủ lê la. Tin nhắn của tôi lập tức được phản hồi! Thảo thì cảm ơn bằng… tiếng Anh. Lão Lý cảm ơn bằng … tiếng Pháp… Còn gã mõ thì rối rít “tới liền! tới liền!” Chỉ có Sương là không hồi âm gì cả. Tôi và Thảo có gọi mấy lần mà máy vẫn … ò e! Lần ni rút kinh nghiệm, tui lo đến đúng giờ để … đón khách. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ có mấy người. Để coi, về phía phụ nữ chỉ có tôi và Xuân Thảo. Về phía… thanh niên thì chỉ có lão Lý, Gã quản gia. Bác cả gái thi đang ở Sài thành, hèn chi bác giai ngủ mê man. Đã 7 giờ rưới rồi mà nghe giọng bác ta vẫn còn nhừa nhự như ngái ngủ! Hừ ! Hư quá! Nhưng rùi bác Cả trai bận về quê nên cáo lỗi không đến. Mụ Thọ thì đang chu du mãi tận trời Tây. (Rứa mà không hiểu răng, mụ vẫn bắn về điện thoại của tôi tin nhắn với nội dung nhờ tôi uống giùm mụ một ly cà phé!) Còn gã mõ thì gần cuối giờ mới đến… Bữa ni gã mõ rất ư là … xì tin với chiếc áo thể thao màu đen đỏ. Trông lão càng gầy gò nhưng bớt … xấu giai! ha ha! Chắc là lão tức lắm! Chừng nớ người mà cũng rất vui. Cứ gặp nhau là vui. Nói đủ chuyện trên đời. Nhiều lúc tôi cao hứng hoỉ bác lý và bác quản về tình hình thời sự, chính … chị trong nước, lão lý la rần rần “Chuyện cái làng 12aba mà ta lo không xuể mà cái nhà chị bán xôi ni cứ hỏi chuyện đâu đâu? Ai mà lo cho nỗi!”. Tôi than với ban … chỉ đại của làng rằng tôi sắp về hưu rồi, buồn lắm. Quản gia an ủi “Buồn chi, tui đây ưng về bắt chết. Bà yên tâm đi. Lúc nớ tui mời bà đi uống cà phê, mỗi ngày … ba cử là hết buồn ngay”. Quân tử nhất ngôn!.Lão nhớ đó nghe, he he he...     Trong cuộc trò chuyện, lão lý chê tôi lâu nay đã không viết lách gì mà hình như cũng không đọc blog thì phải. Đúng! Khổ thân tôi. Mỗi lần muốn mở ra coi bài vở của lớp thì phải nhờ đến con. Vui thì hắn mở. Buồn thì hắn nhăn nhó. Địa chỉ nhà 12 thì thay đổi . Tôi … quớ! Chịu , không biết làm răng. Lần này quản gia chỉ thiệt rõ ràng. gã nói ‘Những gì không biết thì tra …gu gồ”. Tôi đã thử tự mình mở. Trời ơi! Lần đầu tiên tôi mở được. Đúng như mụ Thảo nói “Thiệt quá đơn giản”. Như rứa là từ nay tôi biết mở trang blog của lớp mình mà chẳng phải nhờ con. Thật là … thành công … rực rỡ!
          Câu chuyện hàn huyên thì vẫn còn dài nhưng lão Lý bắt đầu nhấp nhỏm. Ý chừng lão lo lẵng việc chi thì phải. Nhà chị Thảo hình như cũng bận mua bán nên mọi người tạm biệt. Chà không biết chủ nhật tới ai sẽ … mời cà phé hè?

Mây Xanh

  

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Luân Đôn

 Thọ và bạn Pi vừa đi Londre về. Gởi Giao Mùa một vài tấm hình … làm quà.

Thọ có được gần 4 ngày để đi từ Đông sang Đoài. Tới đâu mắt cũng chữ A mồm  cũng chữ O. Chỉ tiếc là không có thời gian để làm một phóng sự dài. Hẹn các bạn một ngày nắng ráo.


Tower bridge, một trong những cây cầu nổi tiếng bắt qua sông Tamise.

Vườn Buckingham và con đường dẫn vào Cung điện Hoàng Gia Anh

Buckingham. Mỗi sáng lúc 11h đều có màn biểu diễn thay lính gác. Mọi người đang chờ xem.

Đổi gác

Big ben và tòa nhà Quốc Hội

Tu viện Westminster


 British Museum
Điện thoại công công

Oxfort street - đại lộ của shopping

Bemol duy nhất là  trời Luân đôn luôn luôn mù sương. .. và lạnh ơi là lạnh.
Ghi nhanh

Thọ

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013


          Được tin mẹ bạn Minh Hà mất, anh chàng Lợi báo tin ngay cho lớp trưởng để có kế hoạch thông báo cho bạn bè trong lớp đi viếng, ngay sau đó, cô giáo chủ nhiệm cũng gọi điện báo cho lớp trưởng biết thông tin trên đồng thời, cô dặn lớp trưởng phải sắp xếp thời gian để cô trò cùng đi. Lớp trưởng lập tức nhắn tin cho các bạn là “Đúng vào lúc 15 giờ chiều thứ 7 (15/6/2013) lớp tập trung tại nhà cô chủ nhiệm để đi viếng mẹ bạn Minh Hà”.
          Đúng giờ G, các bạn đã tập trung tại nhà cô ở đường Đống Đa,trừ một số bạn do bận việc không đi đã báo trước, còn lại hai bạn Huỳnh Thị Thanh Vân và Huỳnh Thị Phượng thì gọi điện báo chờ khoảng 15 phút. Trong lúc đó, cô chủ nhiệm bảo sao lớp trưởng báo với cô là 16 giờ mà chừ mới 15 giờ 10’ còn sớm quá. Anh chàng Lợi mới tự khai, sở dĩ lớp trưởng báo sớm trước một giờ là để trừ hao, vì các bạn lớp mình “Rề” quá. Trong lúc đó bạn Lê Hùng phàn nàn:
          - Chắc từ nay trở đi, cái chức vô địch “Lê Rề đại nhân” sẽ tụt mất khỏi tầm tay, vì hiện nay đã có các đối thủ “Huỳnh Thị Thanh Rề” (là HTT Vân) và “Huỳnh Thị Rề” (là HT Phượng) tranh ngôi mất rồi.
          Ngồi đợi ở nhà cô đã 30’ thì anh chàng Tư Cận bảo là nên đi viếng chứ để trể quá gia đình làm lễ cúng kiếng thì phiền lắm. Thế là cả hội ra khỏi nhà cô, nhưng lại phải chờ đợi đến 4 giờ kém mới đủ quân số nhiệt tình và trách nhiệm để đến nhà viếng hương cho mẹ bạn Minh Hà. Vào viếng hương xong, trong lúc hỏi thăm tình hình của gia đình bạn Minh Hà thì một số bạn đã tiết lộ thông tin là cách đây một tháng, ba của bạn Lê Hùng và ba của bạn Nguyễn Lợi đã mất và lớp cũng đã báo tin cho các bạn đi phúng viếng và thế là cô chủ nhiệm lên án lớp trưởng ngay:
           - Cái thằng Ảnh nó tệ thiệt, thế mà nó có cho cô biết tin đâu? Cái chuyện mẹ của Minh Hà mất cũng may mà cô báo tin cho nó chứ không thôi chắc nó cũng “Lơ” cô luôn rồi.
          Anh chàng lớp trưởng biết lỗi nên ngồi im như thóc, chỉ cố chống chế cho qua chuyện và hình như cô có vẻ giận lắm đấy. Sau khi tạm biệt bạn Minh Hà, cô chủ nhiệm mời các bạn đi uống nước mía ở gần nhà cô, chỉ có Tư Cận và Phượng Rề về trước còn lại vợ chồng Hùng Hạnh,Thanh Vân, Xuân, Thảo, Lợi và anh chàng lớp trưởng cùng cô chủ nhiệm ngồi lại quây quần hàn huyên. Lại một lần nữa, cái anh chàng lớp trưởng làm cô trố mắt ngạc nhiên khi anh ta gọi chị bán nước mía cho anh ta một ly nước mía không đường, còn anh chàng Mõ Lợi lại làm cô phát hoảng khi hắn bưng cả cái thẩu muối bột, xúc một muỗng bự định thuồng hết vào ly nước mía làm cho bạn Hạnh ngồi bên la ơi ới. Đúng là “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò” có sai bao giờ đâu, mặc dù cái đám học trò của cô bây giờ tóc đã hai line cả rồi.
          Đang vui thì cô lại có khách, cô chào cái đám học trò nghịch như quỷ sứ trước khi vào nhà và dặn dò từ nay trở đi, trong lớp có việc gì vui buồn cũng phải cho cô biết chớ không được im lặng như thời gian vừa qua. Anh chàng lớp trưởng vâng vâng dạ dạ như bổ củi và gãi tai gãi đầu than dài thở ngắn với các bạn:
          - Chắc phen nầy cô xếp đạo đức và hạnh kiểm em vào loại yếu kém rồi các bác ơi!
          Các bạn chia tay nhau ra về với lời hẹn sẽ tổ chức đi du lịch ở Campuchia do Huỳnh Thị Thanh Rề đảm trách sau khi cô nàng nhận quyết định về nuôi hiu.

                                                                                              17/6/2013


                                                                                               TÊ KA

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

Tin buồn

Giao mùa được tin mẹ của bạn Hồ Thị Minh Hà vừa tạ thế vào ngày 13/6/2013 tại Đà Nẵng.
Lễ di quan và an táng vào ngày 17/62013 tại nghĩa trang gia tộc.
Tập thể cựu học sinh lớp 12A3 niên khóa 1975-1976 xin chia buồn cùng bạn Minh Hà và tang quyến.

Cầu mong hương hồn bác sớm siêu thoát.

Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

Chuyện mùng năm

Tản mạn

Chuyện mùng năm

          Chuyện mùng năm ư? Xưa như trái đất, ai mà không biết chuyện mùng năm...
          Mùng năm: Trước hết là... ngày thứ năm trong tháng (Kể cả tháng dương và tháng âm lịch), nhưng dân gian thường hay câu nệ và ác cảm về cái ngày mùng năm ấy kể cả các ngày 14 và ngày 23 mà nhất là những ngày ấy lại rơi đúng vào ngày thứ sáu trong tuần. Do đó mà người ta thường có câu: “Mùng năm mười bốn hăm ba,đi chơi cũng lỗ nữa là đi buôn”. Xui, xui lắm, xui tận mạng mà có khi còn gặp cả rủi ro nữa là đằng khác. Trong cuộc sống rất có nhiều điều không hay, không tốt xảy ra cho chúng ta và lại rơi đúng vào mấy cái ngày trùng hợp một cách ngẫu nhiên, nơi nầy có ít, nơi kia có ít người ta tổng hợp lại và quy tội liền cho các ngày mang con số ấy.   Thực ra, ngày trời ngày đất thời gian xoay chuyển như nhau, nó có thể may mắn cho người nầy mà không may mắn cho người khác, và người gặp hên thì khen ngày ấy tốt, còn người không may mắn gặp xui thì chê ngày ấy xấu thế thôi. Hơn nữa, các ngày ấy trong thời phong kiến các bậc vua chúa thường vi hành ra khỏi hoàng cung,  khi các ngài đi qua thì dân chúng phải quỳ lạy và úp mặt xuống đất không được ngẩng lên nhìn thiên tử, ai trái lệnh thì bị chém đầu. Vì vậy những ngày ấy đâu phải là ngày xấu nên dân chúng tốt nhất là không nên ra đường vào các ngày nói trên để khỏi mang họa vào thân, rồi dần dần từ đó các ngày mùng 5, 14 ,23 trở thành những ngày xấu, kiêng kỵ. Không hiểu sao cái ngày mùng 5 ấy lại lây lan ảnh hưởng đến những loài vật cũng đầy ác ý, người ta thường bảo: “Len lét như rắn mùng năm” hay “Lịt lịt như vịt mùng năm”. Ngày mùng năm nó tệ đến thế sao?
          Đặc biệt là ngày mùng 5 của tháng 5 âm lịch đã trở thành ngày tết Đoan ngọ- kỷ niệm ngày hai ông Lưu Thần và Nguyễn Triệu bên Tàu vào rừng hái thuốc để cứu độ chúng sinh, nghe nói các ngài gặp tiên nên lên “tiên cảnh nhàn du” luôn, các ngài đi mà không trở về, dân mình ăn theo tập tục tốt đẹp ấy cho đến tận bấy giờ. Riêng ở Việt Nam ta khi tết Đoan ngọ nhập tịch, qua quá trình du nhập tồn tại thì lại có một biến tấu khác, ngoài cái ý nghĩa nguyên sơ thì ngày ấy là ngày để đoàn tụ gia đình, là ngày để con cháu nhớ về ông bà tổ tiên và cũng là ngày diệt trừ các loài sâu bọ phá hoại mùa màng.... Cái phong vị ngày tết mùng 5 của ta cũng có nhiều điều thú vị, người ta làm cổ bàn để cúng ông bà tổ tiên, làm bánh rò bánh ú bánh ít lá gai và tráng bánh làm mỳ, làm bún......
          Ngày nay tuy cuộc sống có ảnh hưởng bởi tốc độ hóa đô thị,bởi tác phong của cuộc sống công nghiệp, song ở các làng quê vẫn còn mang đậm âm hưởng của truyền thống cổ truyền vì vậy tết mùng 5 vẫn có một cái gì đó mênh mang đầm ấm. Tết Đoan ngọ năm nay thiên nhiên đã đãi cho dân mình một ngày thật đẹp, trời nắng nhẹ và không khí dịu mát chỉ tiếc là ngày mùng 5 lại rơi đúng vào ngày giữa tuần nên có phần nào hạn chế bớt niềm vui...

                                                                             Đoan Ngọ 2013


                                                                               Nhân Trần

Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

Mừng cái mưa

Mừng cái mưa

                                      Theo mạch cảm xúc “Đại Ngàn”của Lãng Tử

Ơh ! Bớ lũ làng
Chiều hôm qua miền Trung mình mới có một trận mưa quý hơn vàng đã làm cho cái nắng, cái nóng tan đi và không khí thật là dễ chịu mà cứ tưởng như trời trở rét đầu đông.
Ơh Giàng ơh!
Thiệt biết ơn Giàng không để đâu cho hết được, Giàng thương bà con và vạn vật cây cỏ dưới trần mình bị nắng nóng thiêu đốt nên Giàng cho xuống cái mưa để cho con người cùng vạn vật được tươi tỉnh lại. Riêng bà con dân làng 12A3 mình cũng được hưởng lây.
Ơh lũ làng 12A3 mình ơh!
Hãy mau mau về dưới mái nhà Gươi Giao Mùa để cùng nhau ăn cơm mới mừng Giàng cho cái mưa xuống cứu trần gian. Nào! Ama Mõ hãy đốt cái đống lửa cho thiệt to thiệt sáng; rồi đánh cái  trống cái chiêng cho thiệt là lớn thiệt là vang và hãy mang mấy cái thẩu rượu ngâm tắc kè cùng thuốc bắc của Ama Nhược, Ama Hùng ra đây để bà con làng mình uống cho say một bữa. Còn các Amế Thọ, Amế Nữ, Amế Xôi, Amế Bích Hà và các Amế khác nữa hãy cùng nhau ra sân mà nhảy Chachacha, Disco, Mambo cho làng mình vui nhộn và cũng để xua đi cái trống vắng hắt hiu của những ngày xưa cũ đã qua.
Ơh lũ làng mình ơh!
Tới đây mà nghe Ama Tịnh vừa thổi cái kèn tây vừa đệm cái đàn guitare bài hát “Tháng 6 trời mưa” hay quá là hay nề. Ơh! bữa nay làng 12A3 mình vui vui quá, ai ai cũng hớn hở tưng bừng. Đó là nhớ Giàng cho cái mưa xuống đó! Chắc làng 12A3 mình chờ  Amế Hạnh ở cái thành phố Bác Hồ về nữa là sẽ tổ chức hội làng thôi. Nghĩ tới lúc nớ là lòng mình thấy vui quá rồi, không biết mình lại lắc lư và hát theo điệu nhạc của Ama Tịnh tự lúc nào:
  “Tháng sáu chiều qua trời mưa to lắm
    Trời không mưa tôi cố lạy trời mưa...”(Xin ông tác giả của bài hát thứ lỗi cho)
Bà con làng mình thấy mình cũng biết có cái cảm xúc chớ hỉ.

                                                                              11/6/2013

                                                                           Ama Trương


Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

Đại ngàn



Đại ngàn


Người đi giữa chốn xa mù
Qua miền thượng ấy
đã lâu chưa về
Bao năm góp nhặt tình quê
Mưa giăng đầu núi tỉ tê non ngàn
Suối nguồn vẫn chảy dọc ngang
Trường Sơn màu nắng ngập tràn rừng xanh
Hoàng hôn cơn gió mát lành
Áo người lữ thứ long lanh bụi đường
Mây chiều vương
núi mờ sương
Bập bùng ánh lửa
        nhà gươl*
rượu cần
Say men vòng múa lâng lâng
Tâng-tung, Ya-yá bước chân rộn ràng**
Thâu đêm
                   nhịp cồng chiêng vang
Hòa trong muôn sắc
                               đại ngàn nguyên sơ...  

                                                                       Lãng Tử

---------
* Gươl : ngôi nhà làng truyền thống của dân tộc Cơ Tu
** Tâng-tung, Ya-yá : Điệu múa của dân tộc Cơ Tu




Cố

Cố

                                 Cho những người bạn của tôi

Ai cũng bảo: thôi - đừng cố nữa!
Hỡi những anh chàng tóc đã hai line
Qua bao ngày rộng tháng dài
Ai cũng lo cho cái tôi yên bề số phận

Có gì đâu mà cứ long đong lận đận
Người ta đi buôn thì tính lãi tính lời
Các anh đi buôn trong con chữ cuộc chơi
Nên cầm chắc trăm phần thua lỗ

Thôi đừng có giả vờ mà than buồn trách khổ
Cái lời của các anh có đến tám chín mười mươi
Bởi các anh đã đem lại nụ cười
Và cả những kỷ niệm buồn vui của một thời áo trắng

Dẫu cho cuộc đời có trăm cay ngàn đắng
Cái lỗ của các anh đã thành lãi cho muôn người
Hà cớ gì mà không gắng thêm chút nữa
Cho Giao Mùa ta thành tổ ấm buổi chiều hôm.

                                                          6/6/2013

                                                         Nhân Trần