Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Rể ngoại


RỂ NGOẠI

Bạn Pi là  rể ngoại rất yêu quê vợ. Sau khi về hưu, rể ngoại tuyên bố chắc nịch là sẽ về  quê vợ sinh sống dù một từ tiếng việt bẻ đôi không biết,
Thế là trăm dâu đổ đầu... vợ, vợ biến thành phiên dịch, thành giáo viên dạy lich  sử, thành lái xe, thành… đủ thứ.
Trong khi chàng rể ngoại chỉ mỗi việc chỉ chỏ hoặc hỏi tại sao, vì sao thì vợ phải bóp óc cong mồm lên mà trả lời cho hợp lý theo kiểu  tốt khoe xấu che  đầy tinh thần dân tộc. Vì thế cho nên Việt Nam của bạn ấy đẹp lắm (những cái không đẹp thì vợ có dịch cho đâu mà hiểu).

Vì Việt Nam của bạn ấy   nên bạn ấy hay mời bạn bè sang để khoe. Có lần  rủ bạn đi tắm suối nước nóng ở Đà Sơn, mỗi người một cái bể cá nhân nằm lưng chừng đồi, chung quanh là núi, là mây. Vừa ngâm mình trong nước ấm, vừa ngắm non xanh nước biếc mây là đà bay… Bồng bềnh như thế nên các bạn  ấy cứ tưởng mình đang ở Thụy Sĩ, ở  Nga hay đâu đó ở  Châu Âu.
Bạn Pi tự hào về quê vợ lắm!
Buổi ăn  trưa đã được vợ chuẩn bị sẵn nên chỉ mua thêm trứng luộc để ăn kèm với salat. Vừa ăn trứng gà luộc, bạn Pierre vừa hung hồn khoe với  bạn mình là trứng ở đây ngon vì gà sống với thiên nhiên, ăn ngô ăn lúa chứ không ăn thức ăn chế biến như gà công nghiệp ở Pháp (!)
Vừa nói xong đi xuống bếp rửa tay thì thấy mấy cái hộp nhựa  đựng trứng dán nhản: TRẠI GÀ CÔNG NGHỆP HÒA SƠN.
May mà cả bạn Pi và các bạn của bạn ấy không đọc được tiếng Việt.
Thế nhưng bạn  vợ  cũng lo  dấu  nhẹm  mấy cái hộp để  những cái trứng đã ăn mãi mãi là trứng  gà thả  vườn.
Ở nhà bạn Pi ăn cơm Viet Nam nhưng  được vợ  chế biến  theo kiểu nửa tây nửa ta nên chẳng gặp phải khó khăn nào. Vợ có thèm bún mắm hay trứng vịt lộn thì tự đi  ăn lấy một mình .
Vì thế cho nên trong tự điển của bạn  Pi  có  nhiều loại không có  hoặc có theo kiểu tượng trưng. Ví dụ như  súp thì chỉ  một loai súp: Cháo gà, bún bò, phở, mì xíu, bún chả cá… tất tần tật thứ gì có nước, đựng trong tô, ăn bằng muổng là SOUPE.
Có lần thèm bún bò Huế, tôi rủ Pierre đi ăn. Đến quán bún bà Nữ  trên đường Phan Châu Trinh mới ngộ ra là cái ghế nhựa vừa thấp vừa mong manh quá bạn Pierre nhà mình không dám đặt đít.
Pierre đề nghị đi qua  quán bên đường Phạm Hồng Thái. Thế là bạn vợ vừa  đi vừa ngoái cổ nhìn lại cái nồi nước lèo  mà thấy ức: dưới lớp màu óng ánh ấy  là gân, là đuôi, là giò, là chả  là  mở bò thơm lựng. Những thứ ấy mà đưa vào mồm đang lúc thèm thì chỉ có trên cả ngon
Thế mà phải đành phải  lơ để đi  ăn mì xíu (vì ở đây có cái  ghế cao). Vì với bạn Pi mì xíu hay bún bò thì cũng có nước cũng đựng trong tô.

Về quê ăn giổ mà đi một mình thì bà con ai cũng hỏi chồng đâu sao không dắt về, mà dắt theo thì 1001 cách khổ. Không  dịch cho chồng hiểu thì sợ  chồng ngồi buồn mà dịch thì chẳng biết  dịch kiểu chi đây. Chuyện nọ xọ chuyện kia, không đầu không đuôi, đó là  chưa kể những phim nhiều tập  của những bà cô ưa tám, những bài giảng của các ông chú ưa thể hiện.
Có lúc chán quá đành để chồng ngồi gật gù cười bâng quơ hàng hai như kịch …câm thấy mà thảm.

 Đi chợ thì  luôn bị mua đắt. Một miếng kẹo đậu nếu đi một mình thì chỉ có 12000đ mà hể  có bạn Pi  lẽo đẽo đi theo thì giá gì cũng bị hét  từ 20.000d đến 25.000d (mà bạn í lại thích theo vợ đi chợ)
Tất nhiên là sẽ phái trả giá để đạt đến cái đích 12000d  nhưng thế nào cũng phải nhận thêm vài cái ngúyt khuyến mãi. Có người đã không ngại tuyên bố  : để tui kiếm ít đồng với, tiền của tây chứ của chi ai mà kỳ kèo.
Phen nầy thì vợ  bị  biến thành cò rồi Pierre ơi.

Những mẫu đối thoại thường gặp khi đi  chơi vơi bạn PI (thời kỳ đầu)
Mẫu 01:
a)Hỏi : Chồng đấy à ?
Đáp  : Vâng , dạ, ừ…(tuỳ đối tượng hỏi)
b)Hỏi : Người gì thế? (quốc tịch gì?)
Đáp     : Pháp
c)Hỏi   : Được mấy con rồi?
Nếu câu trả lời là không có đứa nào hết thì câu chuyện sẽ  trở nên gay cấn:
- Răng không đẻ một đứa để cột hắn. (làm như chồng ngoại là hàng quý hiếm)

Có lần tôi thử rút ngắn hoàn cảnh bằng cách trả lời câu c  thế nầy:
- Một.
Cứ  tưởng như thế là thoát nạn ai ngờ:
-Trai hay gái? mấy tuổi? Ở Việt Nam hay ở Pháp?
Cứ thế ….. tiếp tục

Sau nầy khi đã kinh nghiệm đầy mình. Tôi  cắt đuôi  ngay ở câu a:
Chồng đấy à?
Không. Sếp đấy. HẾT PHIM.

Pierre thích ăn bánh mì Bà Lan (vì khỏi phải rửa chén - cũng có thể là nơi mà bạn Pi không cần vợ phiên dịch). Chỉ cần cầm sẵn 30.000d, đưa hai ngón tay và  tuyên bố dõng dạt : KHÔNG ỚT là bạn LAN của Pierre hiếu ngay là HAI Ổ MÌ THỊT KHÔNG ỚT.

- Bạn Pi tròn xoe mắt khi nghe đi đám giỗ ông Nội vợ lần thứ … 45. Thì ông nội vợ mất năm 1968. Giổ năm 2013 là giỗ lần thứ 45. Bạn Pi không hình dung nổi là ông chú tôi con giỗ cả ông cố nội tôi.
Thế thì giổ đến bao giờ và lỡ ngày nào cũng có giỗ thì sao?
Thì… giỗ nữa, giỗ mãi chứ sao.

Bạn Pi xanh mặt  khi thấy đám cưới mời cả năm sáu trăm người. Bên xứ bạn ấy đám cưới chỉ mời hai bên  gia đình. Vài ba chục người là đã thấy đỏ đom đóm vì phải trả chi phí nhà hàng (nếu mời ở nhà hàng) khách sạn (nếu bà con ở xa đến cần ở lại đêm). Về khoản quà cáp thì cô dâu chú rể được quyền đưa ra nguyện vọng. Nếu muốn đi du lịch sau khi cưới thì mọi người sẽ ghi cho tấm séc, còn không thì sẽ có một danh sách ghi các món quà mà cô dâu chú rể cho là cần thiết. Như thế ai tặng món gì thì ghi vào để tránh trường hợp phải nhận mười lăm cái phích nước mà chẳng có cái máy xay sinh tố nào. Sau  khi hiểu ra cái cảnh góp tiền đi ăn cơm bụi của nhà mình bạn í tủm tỉm cười một cách khó hiếu.

Bạn Pi thắc mắc vì sao đám ma mà lại có nhạc, có kèn, có trống, có khi lại có người múa nữa?
Bạn Pi thắc mắc vì sao phụ nữ Việt Nam lại mất hàng  giờ  để nấu một bữa ăn mà đàn ông thì chỉ lùa trong 5 phút là  xong?

Thế giới của bạn Pi còn đầy huyền bí và hấp dẫn lắm lắm lắm...

Thophanthi


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét