Giấc mơ thu
Thu lại về trong ánh mắt em
Cho tôi cứ bâng khuâng trước
những mùa lá rụng
Quá nửa đời rồi sao vẫn hoài
lúng túng
Vẫn thấy nao lòng khi nhìn
lá vàng rơi.
Cứ mỗi thu về tôi nhớ lắm em
ơi
Mây trắng bồng bềnh như áo
ai ngày ấy
Sân trường gió thoảng qua
bỗng bừng thức dậy
Xào xạc những lá vàng quấn
quýt gót chân son.
Có một gã khù khờ ngồi ôm giấc
mơ con
Làm hạt mưa thu rơi xuống
đôi vai nhỏ
Làm những hạt sương long
lanh nép mình bên bờ cỏ
Mừng theo em mỗi sáng tới
trường.
Rồi mùa thu nào đã dệt nên
nhớ nên thương
Dệt bao ước mơ của một thời
hoa đỏ
Tôi mang tình em bước đi
trong khốn khó
Làm một kẻ phiêu bồng trên
từng phiến lãng du.
Biết bao lần tôi thầm gọi
mùa thu
Hỏi gió hỏi mây rằng em còn
nhớ
Hỏi lá vàng rơi chứng nhân một
thuở
Tôi mang cất nỗi buồn vào
những vần thơ.
Tình yêu nầy đẹp như một
giấc mơ
Đi hết cả một đời vẫn còn hoài
nuối tiếc
Như sao hôm sao mai không
bao giờ ly biệt
Cứ mỗi độ thu về cho mình
gọi tìm nhau.
Dzu
Tử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét