Chờ
Em đã xa và mùa thu không ở
lại
Nắng không còn vàng và trời
chẳng còn xanh
Thành phố bỗng buồn tênh
đường ngập đầy lá rụng
Ánh trăng đỏ cháy đêm rằm
mùa cổ tích bạc ngày thơ.
Mùa thu đi tôi lạc mất giấc
mơ
Cơn đói tình yêu đến cồn cào
bờ bãi
Chỉ còn mỗi một tôi đứng bên
bờ dấu ái
Níu giữ chiếc thuyền tình
muốn tụt khỏi tầm tay.
Đâu phải chỉ thu về thì mây
mới bay
Thì trời mới xanh và lá mới
vàng xào xạc đổ
Em có còn tôi cho dù cuộc
đời phải dốc đèo bão tố
Câu thơ cũ vẫn nồng nàn luôn
trói chặt hồn ta.
Thu sẽ trở về mà em thì mãi
cứ xa
Như con nước của một dòng
sông không một lần trở lại
Cho kẻ lãng du hết một đời
mê mãi
Gom nhặt hết nhớ thương nầy
chờ cho đến ngày xưa.
Phù
Dzu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét