Mở hàng
Sau mấy ngày nghỉ tết dương lịch, mọi chuyện lại vũ như cẩn có nghĩa là vẫn hoàn toàn im lặng trong ngôi nhà Giao Mùa kể từ khi dọn về nơi ở mới. Chắc do ám ảnh bởi cơn suy thoái kinh tế toàn cầu nên cái “vách đá im lặng” vẫn còn áng ngữ trước lối ra vào của Giao Mùa vì thế mà nhà cửa trở nên vắng tanh vắng lạnh đìu hiu! Chỉ tội nghiệp cho lão Quản gia phải một thân một mình lo chuyển “đồ đạc” của làng 12A3 tích cóp từ mấy năm nay về nơi ở mới mà không có ai đỡ giúp cho một tay! Không biết rồi sang cái năm 13 cầm tinh con rắn nầy có sáng sủa hơn chút nào không hay rồi lại đi theo cái năm con rồng mà bay vào vĩ vãng. Không biết lối về nhà đến nơi ở mới có lạ lẫm quá không mà sao chẳng thấy có một ai lai vãng, nghĩ mà buồn thiệt là buồn! Vẫn biết mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, vẫn biết cuộc sống hiện tại của mỗi người vẫn còn lắm khó khiêng. Song vô lẽ vì thế mà lại bỏ làng,bỏ nhà bỏ cửa hoang vắng hết vậy sao? Rồi tự nhiên sáng nay,tui lại chạy xẹt lờ qua nhà lão Lý nhưng không có lão ở nhà. Hỏi ra thì nghe vợ con lão bảo rằng: Từ cái ngày bị làng kỷ luật và mất cái chức lý trưởng, thì sáng nào lão cũng dậy sớm và đi đâu mất hút đến tối mịt mới mò về rồi vứt mấy tờ giấy có nhiều chữ viết nguệch ngoạc lên bàn, xong tọng mấy bát cơm rồi đi nằm. Tui biết tỏng là lão ta đi đâu rùi (lão mà không ra ngồi bên bờ sông ký ức ở đầu làng là tui cùi sức móng!) nhưng thây kệ mặc xác lão, tui ghé mắt vào mấy tờ giấy để bừa bãi trên bàn và y như rằng tui đi guốc trong bụng lão vậy. Tiện đây tui nhờ lão Quản gia phang đại lên cho bà con đọc cho zui trong mấy ngày đầu năm mới nầy, nhưng nhớ đừng để lão ta biết mà không chừng lão còn quậy tưng lên là rách việc đó.
Để quên
Em đã để quên thời áo trắng trong tôi
Cho định mệnh trắng một cuộc tình áo trắng
Tôi giữ mãi trong tim một màu hoa nắng
Thắp lửa những đêm buồn héo hắt buốt vành môi.
Em đã để quên thời thiếu nữ trong tôi
Rồi lặng lẽ ra đi giữa mùa đông biền biệt
Từ ấy trong tôi chỉ còn một vầng trăng khuyết
Cùng những tháng năm dài rỗng tuếch buồn tênh.
Tôi lang thang theo số phận lênh đênh
Trồng tỉa ước mơ vừa nảy mầm hạnh phúc
Để chiều nay nghe hồn mình thổn thức
Trái đắng ước mơ đã chín mọng trên cành.
Con nhạn lạc đàn gào giữa đêm thanh
Con quốc kêu sương một chiều lẽ bạn
Con vượn đầu non gọi bầy ai oán
Vò võ năm canh trường đoạn xé lòng.
Tôi đã để quên trong em một nỗi hoài mong
Ta đã để quên trong nhau cả một thời xa vắng
Mình đã để quên bên đời một cuộc tình cay đắng
Nỗi nhớ cứ đong đầy dù lòng cố tìm quên.
25/12/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét