Dẫu giàu sang hay nghèo hèn ai cũng đều có mẹ
Nhưng đâu phải ai cũng được gọi người bằng hai tiếng
mẹ ơi
Có những đứa con bất hạnh phải chịu cảnh cút côi
Chỉ biết thầm gọi mẹ trong giấc mơ buồn cay đắng.
Ta hạnh phúc có mẹ ở bên đời dù cho đời mưa hay nắng
Chân yếu tay mềm người gồng gánh hết những buồn vui
Vắt kiệt cả một đời để cho con nên hình nên vóc
Ta có thể mua được nhiều thứ trên đời nhưng tình mẹ
thì không.
Rồi một ngày ta lạc vào cõi mênh mông
Thế giới bỗng buồn tênh vì thiếu tình mẫu tử
Loài người sẽ cô đơn rơi vào bóng đêm của quỷ dữ
Gọi mẹ biết bao lần mà chỉ còn tiếng vọng của thời
gian.
Mẹ ta nghèo đâu có bạc có vàng
Chỉ để lại cho ta một loại vàng nhân ái
Xin dâng tặng cho đời để đơm bông kết trái
Hạnh phúc sẽ mĩm cười xoa dịu hết những nỗi đau.
Mẹ đã dạy ta sống phải có trước có sau
Phải biết khổ biết nghèo để mà biết thương yêu những
người nghèo khổ
Và phải biết thế nào là nhục là vinh là xấu hổ
Khi phạm phải sai lầm mà biết hối lỗi ăn năn.
Đêm nhìn lên bầu trời huyền diệu một ánh trăng
Như dáng mẹ hiền thiêng liêng lặng lẽ
Dẫu có khôn lớn trưởng thành con vẫn là con của mẹ
Thèm lời ru trắng cánh cò ngày con còn bé mẹ ơi!
05/5/2015
Tiêu Đầu Hàn Giang Phố
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét