Di căn
Đem treo nỗi nhớ lên
trời
Nỗi buồn giữ lại để
mời cố nhân
Nỗi đau cất kỷ phòng thân
Niềm vui hạnh phúc riêng
phần cho em.
Quạnh hiu úp mặt vào
đêm
Trong mơ vuốt sợi tóc
mềm xuân xưa
Nghìn trùng xa vẫn
như chưa
Mà em vẫn đấy như vừa
hôm nao.
Thôi đành lạc giấc
chiêm bao
Em ơi biết đến khi nào
mới nguôi
Áo cơm tần tảo ngược
xuôi
Tưởng đâu đời đã lấp
vùi ước mơ.
Dệt tình vào những vần
thơ
Nhớ em anh lại ra bờ
Sông Tương
Tình yêu căn bệnh dị
thường
Cho tim rớm lệ sầu vương
một đời.
La Thứ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét