Mắc cạn
Tháng ba năm trước anh viết
cho em
Câu thơ nửa chừng mắc cạn
Giữa cánh đồng yêu thương bao
ngày khô hạn
Những con chữ nghèo nàn trầy
trụa vết thời gian.
Ôm nỗi buồn cô đơn anh lê
bước lang thang
Hỏi nắng hỏi mưa hỏi mây hỏi
gió
Hỏi sao hôm sao mai đêm đêm
mờ tỏ
Áo trắng ngày xưa em tôi ở
nơi nào.
Giữa ban ngày mà sao cứ mãi chiêm
bao
Hiện thực thì buồn tênh mà
tương lai thì rỗng tuếch
Cứ ngỡ nguồn thơ đã lụi tàn
khô cạn hết
Tâm hồn hóa già nua cằn cỗi
tự bao giờ.
Rồi tháng ba về anh lại ước
mơ
Cày xới nỗi đau để gieo
trồng hoài niệm
Chút hạnh phúc muộn mằn cả
một đời tìm kiếm
Mang về cho em để gọi làm
quà.
Cho dẫu đời mình không là
gấm là hoa
Rất bình thường và đơn sơ
giản dị
Với anh em vẫn mãi là viên
ngọc quý
Vì em đã ẩn mình trong lòng sỏi
đá vô tri.
14/3/2016
Tiêu
Đầu Hàn Giang Phố
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét