Dạ khúc mùa đông
Đêm đông lạnh gió thì thầm vi vút
Mưa từng cơn nhè nhẹ lướt qua thềm
Chiếc chuông gió trở mình reo khe khẽ
Những ngọn đèn đường đỏ hoe con mắt như đợi chờ ai.
Dĩ vãng buồn tênh trôi theo giấc mơ dài
Tôi thấy em bồng bềnh trên dòng sông ký ức
Đôi mắt buồn xưa mãi làm ai thao thức
Cái lạnh mùa đông đâu bằng cái lạnh ở tâm hồn.
Đâu rồi em nồng ấm những môi hôn
Mình đã đi qua mùa đông cuộc đời dài đăng đẳng
Hương vị của tình yêu dẫu chỉ là cay đắng
Vẫn còn chút ngọt ngào khi ta nhớ về nhau.
Đêm nay bỗng dưng trên cung bậc của những nỗi đau
Hòa điệu với đất trời ngợi ca niềm hạnh phúc
Mong cho em được yên vui giữa cõi đời trần tục
Bụi bặm một phận người xin cứ mặc mình ta.
Mưa rã rích rơi tí tách trước hiên nhà
Mấy con thạch sùng rượt đuổi nhau trong bóng tối
Con nhện giăng tơ buông mình rất vội
Lơ lững giữa đêm dài chờ đợi một hư không.
Có người lặng yên đang gỡ rối mối tơ lòng
Rồi đem treo cuộc tình giữa đêm đông lạnh giá
Con chim cô đơn giật mình cất tiếng kêu buồn bã
Khi cơn gió vô tình rung vòm lá ướt nhòa mưa.
Giấc ngủ chập chờn-giấc ngủ đong đưa
Ta hát ru người nồng say trong giấc mơ tình ái
Tiếng côn trùng nĩ non dưới bờ cỏ xanh hoang dại
Hòa theo nhịp tim mình thành dạ khúc mùa đông.
22/11/2014
Phù Dzu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét